Chương 4: Sư đệ ngoan ngoãn ngày thứ tư
Kiều Miên hứng khởi mang ít đồ ăn thức uống đi đến.
Nàng nghĩ rất hay, sư đệ chặt củi mệt thì mình lau mồ hôi, khát thì đưa nước.
Cơ hội thể hiện quá trời, nam nữ chính trong tiểu thuyết đều tăng tiến tình cảm như vậy mà.
Hắc hắc, nếu hắn bị thương tay, nàng sẽ…
Kiều Miên đang cười thầm trong bụng, Ôn Vân Thủy đã tiến đến, ân cần nhận lấy khay thức ăn từ tay nàng, “Sư tỷ, để ta cầm cho.”
Vừa lật cổ tay, Kiều Miên thấy ngay một vết thương rõ ràng.
Cơ, cơ hội, đến nhanh vậy sao?!
“Vân Thủy, cổ tay ngươi sao vậy? Bị thương à?”
Kiều Miên mừng thầm, tiến đến nắm lấy cổ tay hắn.
Ôn Vân Thủy theo bản năng né tránh, hắn không thích người khác chạm vào mình.
Kiều Miên không nhận ra sự né tránh nhỏ nhặt đó, chú ý dồn hết vào cổ tay hắn.
Cổ tay hắn thon gọn, lại có vẻ tinh tế của thiếu niên, dưới làn da trắng lạnh, mơ hồ thấy gân xanh nhấp nhô, cách bàn tay một tấc có một vết thương rất rõ.
Không đúng, vết thương này đã đóng vảy rồi.
Kiều Miên: “Đây không phải vết thương mới à?”
“Vài ngày trước không cẩn thận bị cứa phải.”
Ôn Vân Thủy tùy tiện bịa chuyện, không lộ vẻ gì, cong cong mày với nàng, “Không sao đâu, sư tỷ.”
Kiều Miên hơi bực, bị cái gì cứa mà lại cứa trúng động mạch chính xác vậy chứ?
May mà nàng đã chuẩn bị thuốc trị thương và băng vải để lấy lòng hắn.
Ôn Vân Thủy khẽ nheo mắt, giọng điệu nâng cao nhẹ nhàng: “Sư tỷ chu đáo quá nhỉ.”
Kiều Miên có cảm giác bị nhìn thấu, nói: “Đương, đương nhiên rồi, chặt củi dễ bị cứa tay lắm, lại đây, ta băng bó cho ngươi.”
“Sư tỷ tốt quá.”
Ôn Vân Thủy ngoan ngoãn đưa tay ra.
Kiều Miên: “Tất nhiên ta phải tốt với ngươi rồi.”
Xem kìa, tình tiết bôi thuốc kinh điển trong tiểu thuyết đây mà.
Bầu không khí này, sự dịu dàng này, không tệ, Kiều Miên rất hài lòng, vừa bôi thuốc vừa ngân nga hát nhỏ.
Còn Ôn Vân Thủy thản nhiên tựa vào tường, lười biếng đánh giá thiếu nữ đang bận rộn trước mặt, đôi mắt đen láy như mặt nước tĩnh lặng, mang theo chút âm trầm.
Theo lý thuyết, con người dễ cảm động trước tình cảm.
Ôn Vân Thủy như cách ly với mọi thứ, không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Bề ngoài cười dịu dàng, trong lòng không chút dao động.
Nhưng ngốc nghếch Kiều Miên lại cho rằng mình đã thành công, thể hiện rất tốt, sau khi băng bó xong, nói: “Đợi tu vi của ngươi cao hơn, sẽ không dễ bị thương nữa đâu, mấy vết dao vết kiếm đó, chẳng làm tổn thương được ngươi.”
Lời này chỉ là nói chuyện bình thường.
Ôn Vân Thủy đột nhiên bật cười.
Mày cong cong, vai hơi run rẩy, khác hẳn vẻ ngoan ngoãn thường ngày, có thêm chút tùy ý và trào phúng.
“Sao vậy?”
“Ừ, ta cũng muốn giống như sư tỷ, trở nên mạnh mẽ.”
Ôn Vân Thủy cong mắt, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ, “Để không sợ bất kỳ vết thương nào.”
Kiều Miên thấy có gì đó không đúng, nhưng không nghĩ ra được chỗ nào kỳ lạ, cuối cùng cho rằng đó là sự bồng bột của thiếu niên tuổi dậy thì.
Hành vi kỳ lạ của tuổi dậy thì, nàng hiểu mà.
Mãi về sau nàng mới biết vết thương trên cổ tay hắn đều là do hắn tự gây ra, lúc đó nàng mới hiểu ra ý nghĩa nụ cười của hắn.
Binh khí tầm thường sao có thể làm tổn thương hắn, chỉ có hắn mới có thể tự làm mình bị thương.
Ôn Vân Thủy trông có vẻ yếu đuối, nhưng đúng như hắn nói, hắn trải qua không ít chuyện. Vài đường dao thoăn thoắt, củi đã được chặt xong.
Lúc này, một con gà trống trắng muốt nhảy ra từ góc sân, vừa vỗ cánh vừa cúi đầu, mỏ nhọn thỉnh thoảng mổ xuống đất.
Ôn Vân Thủy: “Đây là?”
Kiều Miên: “Bữa tối nay đó.”
Gà linh vừa nghe, liền cuồng cuồng vỗ cánh, "Cục tác! Cục tác!!" (nói cái gì vậy!)
Ôn Vân Thủy rất phối hợp: “Ra vậy, vậy ta bắt nó nhé, sư tỷ đi đun nước ấm đi.”
Gà linh nổi giận.
“Đây là linh thú nuôi trong Bách Khí Môn, đừng thấy nó ngốc nghếch vậy mà khinh, nó cũng là linh thú đó.”
Kiều Miên thấy gà linh phản kháng dữ dội, mới cười nói.
Gà linh ngẩng đầu ưỡn ngực đi hai bước.
“Nó tên Cục tác, tính cách ngạo kiều lắm, bình thường ăn tạp, giờ này thì chắc là tìm thấy giun rồi.”
Mỗi tông phái đều nuôi linh thú trấn giữ, kiếm tu là kỳ lân, đan tu là thanh điểu…
Bách Khí Môn họ yếu thế, chỉ nuôi được mỗi con gà linh.
“Giun à…”
Ôn Vân Thủy đột nhiên nhớ đến con rắn nhỏ vừa bò đi, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười ác ý, ngồi xổm xuống nói: “Con giun đó vừa chạy về hướng đông nam, Cục tác, ngươi có muốn đi tìm xem không?”
Cục tác: “Cục tác!”
Rắn nhỏ: “…QAQ!!”
Hắn hứng thú, lại cười tủm tỉm uy hiếp: “Nếu không bắt được, ta chỉ đành nhờ sư tỷ đun nước ấm thôi.”
Cục tác: Ánh mắt người này đáng sợ quá!!
Kiều Miên phì cười, sư đệ của nàng sao lại trẻ con đến mức đi bắt nạt gà vậy, đáng yêu quá, “Được rồi, đừng dọa nó, chúng ta vào ăn cơm thôi.”
Ôn Vân Thủy đứng dậy, “Vâng.”
“Chậc chậc, chậc chậc, môn phái tu tiên mà còn có chuyện keo kiệt như vậy à, xem kìa, có người đang chặt củi kìa.”
Giọng nam đáng ghét vang lên âm dương quái khí trên không trung, là Chu Viên.
Vừa nghe giọng nói quen thuộc này, Kiều Miên liền đảo mắt, nói: “Vân Thủy, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến hắn.”
Lần trước bị Kiều Miên đánh rơi từ trên trời xuống, Chu Viên rút kinh nghiệm xương máu, về nhà khổ luyện ngự kiếm, công lực ngự kiếm khá hơn mấy ngày trước.
Hắn lượn một vòng trên không trung, rồi đứng trên kiếm, lảo đảo đáp xuống trước mặt hai người.
“Đi đâu vậy hả, nghe nói các ngươi có đệ tử mới? Là tiểu huynh đệ này đúng không?”
“Không phải chuyện của ngươi.”
Kiều Miên che chắn Ôn Vân Thủy, nói với hắn: “Ngươi có mua nhà ở Bách Khí Môn chúng ta không? Ngày nào cũng đến đây lượn lờ.”
“Ta đến tham quan môn phái vô dụng này thôi, chậc chậc, vừa nhỏ, vừa nát, lại còn keo kiệt nữa chứ.”
Chu Viên nhảy xuống khỏi kiếm, tiếp tục khiêu khích: “Tiểu huynh đệ, ngươi vì cái gì mà đầu óc úng nước mới bái vào Bách Khí Môn vậy?”
Ôn Vân Thủy không đáp lời, vẫn giữ nụ cười lịch sự.
Kiều Miên: “Ngươi lại muốn giở trò gì?”
“Lần trước ta thua ngươi! Lần này kiểm tra giai đoạn, chúng ta cá cược lại đi? Ngươi thua thì ngươi phải cho ta…”
“Không rảnh, ta không rảnh.”
Kiều Miên từ chối thẳng thừng, lần trước hai người cá cược thành tích, kết quả Chu Viên đứng cuối bảng, bị bắt làm cu li cho Kiều Miên ba tháng, giờ ngày nào cũng đến tìm cớ kiếm chuyện.
Chỉ cần không tiếp chiêu, hắn không làm gì được.
Kiều Miên: “Chúng ta đi thôi.”
Ôn Vân Thủy ngoan ngoãn đáp lời: “Vâng.”
“Này, các ngươi sợ rồi hả? Đừng đi chứ!”
Chu Viên thấy cả hai đều quay lưng đi, liền cuống lên, nhưng không tiện túm Kiều Miên, nên đưa tay túm lấy cổ tay Ôn Vân Thủy đang đi phía sau.
Mặt Ôn Vân Thủy lập tức biến sắc, lộ vẻ chán ghét, trong đó ẩn chứa sát khí.
Hắn có thể bẻ gãy tay Chu Viên ngay lập tức.
Nhưng hắn nghĩ lại, cố nén khó chịu, quyết định đổi cách chơi.
Kiều Miên nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ của Ôn Vân Thủy, quay đầu lại, thấy sư đệ đang nhíu mày, vẻ mặt đau khổ.
Còn Chu Viên thì đang túm lấy chỗ vết thương vừa được băng bó của Ôn Vân Thủy, Kiều Miên lập tức hiểu ra, nàng xót sư đệ, tiến lên đẩy Chu Viên ra, “Ngươi làm gì vậy, ngươi không biết hắn bị thương à!”
Chu Viên ngớ người, làm sao hắn biết hắn bị thương chứ, hơn nữa hắn có dùng sức đâu!
Kiều Miên thấy sư đệ bị ức hiếp, vội hỏi: “Vân Thủy, ngươi có sao không?”
“Ta không sao.”
Ôn Vân Thủy cụp mắt, mím môi, nở nụ cười yếu ớt.
Rõ ràng là đang có chuyện mà!
Kiều Miên hơi giận: “Chu Viên, ngươi xin lỗi sư đệ ta đi.”
Chu Viên: “Ta? Ta, ta có dùng sức đâu! Không phải lỗi của ta! Ta thấy rõ ràng hắn đang giả vờ đó, đúng là tâm cơ!”
Kiều Miên hít sâu một hơi: “Ngươi phải xin lỗi vì những lời đó, ngươi sao có thể vu khống sư đệ ta như vậy!”
Sư đệ nàng là tiểu khả ái tốt bụng mà.
Quả nhiên, Ôn Vân Thủy tiến lên, nhíu mày nói: “Không sao đâu sư tỷ, đừng giận vì ta…”
Chu Viên chỉ tay: “Hắn còn giả vờ kìa!”
“Giả vờ cái gì mà giả vờ.”
Kiều Miên tức giận: “Chu Viên, ngươi bình thường tìm ta gây sự thì thôi đi, giờ lại còn nhân thân công kích đệ tử mới của chúng ta!”
“Được, các ngươi không tin ta đúng không. Được thôi, ta sẽ ức hiếp ngươi, ta sẽ khiến ngươi khó chịu, được chưa?”
Ôn Vân Thủy đứng một bên lộ ra vẻ mặt xem kịch vui, hắn đương nhiên không hề đau, giả vờ đau cũng không phải vì mục đích gì, chỉ là hắn luôn thích làm mọi chuyện trở nên phức tạp và hỗn loạn.
Vì như vậy mới thú vị.