Editor: Moonliz

Mùi hương đó nhanh chóng tan biến, không biết từ đâu mà ra.

Kira đoán, hoặc là Peeves lại đang làm loạn ở đâu đó trong lâu đài, hoặc có ai đó đang chơi trò ném bóng phân trong hành lang.

Từ năm nhất, cô đã bắt đầu than phiền với bạn cùng phòng về chuyện này. Hoá ra ngoài cặp song sinh nhà Weasley, vẫn có rất nhiều người thích chơi mấy trò đùa gây khó chịu với mùi hôi hám này.

Thật ra, cũng không khó hiểu. Dù gì học sinh năm nhất cũng chỉ tầm 11 tuổi, tương đương với học sinh lớp 5 tiểu học mà thôi. Học sinh cấp 2 cũng chẳng trưởng thành hơn là bao.

Đám con trai ở độ tuổi này vẫn còn hứng thú với những trò đùa liên quan đến chất thải, một kiểu sở thích trẻ con đầy phiền phức.

Kira hơi chán ghét, giơ ngón tay bịt mũi, nhón chân đi về phía ký túc xá nhà Slytherin.

Ít nhất thì, không ai dám mang mấy trò như thế đến gần khu vực dưới hầm.

Cô bước đi nhanh nhẹn, thỉnh thoảng lại nhảy từ hai bậc cuối của cầu thang xoay xuống, trong đầu vẫn miên man suy nghĩ về dự án liên quan đến dòng chảy ma lực.

Nếu có bùa chú hoặc loại thuốc phép nào đó giúp nhìn thấy ma lực trong cơ thể thì tốt biết bao. Khi có thể nhìn thấy, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn để cảm nhận được sự tồn tại của thứ mà mọi người vẫn cho rằng mơ hồ này. Dựa vào đó, có thể dần dần luyện tập điều khiển ma lực.

À, cũng đừng quên ghi lại xem vào mỗi thời điểm bùa chú được thi triển, ma lực trong cơ thể có chảy theo quy luật nào không.

Kira trở về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Cô định tiện tay lấy bài luận đã hoàn thành của mình trên bàn, nhưng lại nhìn thấy Marcus — đội trưởng đội Quidditch nhà Slytherin đang huênh hoang khoe mấy cái răng cửa to bự của mình, nước bọt bắn tứ tung.

“Chết tiệt! Đám Gryffindor có Tầm thủ mới, suốt ngày tự mãn như thể chúng là vua của thế giới vậy! Đừng nói đến chuyện chúng được phá lệ, cái gã Wood đó lại còn thích thú khoe khoang mọi lúc mọi nơi nữa chứ!”

“Hừ! Năm nay, nhất định chúng ta phải giành cúp Quidditch về tay mình!”

Những lời Marcus nói nhận được sự đồng tình của rất nhiều người. Rõ ràng, ai cũng cảm thấy vô cùng bất mãn trước sự ưu ái đặc biệt mà Harry Potter nhận được.

Người tức giận nhất có lẽ là Draco — người đã bị từ chối khi xin Snape cho phép tham gia đội Quidditch ngay từ năm nhất.

Cậu bé tóc bạch kim trông vẫn trắng bệch như mọi khi. Mặc dù đã chơi khăm đối thủ bằng trò hẹn đấu tay đôi lúc nửa đêm, nhưng thất bại ở Quidditch lại khiến cậu bé quen được nuông chiều này khó chịu ra mặt.

“Kira!” Với ánh mắt tinh tường, Marcus nhanh chóng nhận ra người đánh bóng mà hắn yêu thích, liền gào lên oang oang.

“Đúng lúc em có mặt! Chúng ta đã quyết định từ tuần sau sẽ tăng buổi tập từ hai lần mỗi tuần lên ba lần mỗi tuần.”

Marcus bắt đầu đếm trên ngón tay: "Bên cạnh luyện kỹ thuật, thể lực, đã đến lúc chúng ta bổ sung thêm các bài tập về chiến thuật rồi, bla bla bla…”

Đối mặt với chuyện này, Kira chọn cách để đầu óc trống rỗng: "Vâng vâng, được được, tất cả đều được ạ.”

Cũng không thể trách cô hờ hững thế này, bởi Marcus lúc nào cũng như bị bơm adrenaline khi nói đến Quidditch.

Nhưng vấn đề là, cuộc sống của Kira đâu phải chỉ xoay quanh Quidditch.

Quả thực trò cưỡi chổi này rất thú vị, nhưng phép thuật cũng hấp dẫn không kém.

Nghĩ đến đây, Kira chợt cảm thấy cần phải cảm ơn Snape một lần nữa vì đã bắt cô giảm số môn học tự chọn từ năm môn xuống còn hai.

Thật tiếc, cô vốn định xem thử Bộ Xoay thời gian hoạt động như thế nào.

Nhưng với khối lượng hiện tại, cô hoàn toàn có thể dễ dàng xoay xở được.

Đôi mắt màu hổ phách của thiếu nữ giống như mật ong nấu chảy, ngọt ngào nhưng cũng ẩn chứa sức nóng mãnh liệt, tựa như một chiếc bẫy rực lửa.

“Mọi người cùng cố gắng nào." Kira nhẹ nhàng đáp lời: "Em thích giành được chức vô địch.”

Marcus Flint, đứng đối diện với cô, bị ánh mắt ấy nhìn đến mức đỏ bừng cả tai.

Khoảng hai tuần sau, có lẽ là sau một buổi tập Quidditch mệt mỏi nào đó, giai đoạn hưng phấn dường như tràn đầy năng lượng ấy đã kết thúc.

…………

Lần đầu tiên Kira mở mắt ra trong cuộc đời này, lúc cô mười tuổi, cô nhận ra rằng căn bệnh tâm lý mà mình mang từ kiếp trước đã giảm nhẹ đi rất nhiều. Cảm giác như bị mắc kẹt trong một chuyến tàu lượn cảm xúc không ngừng lên xuống đã không còn nữa.

Cô cảm thấy… nhẹ nhõm.

Không hẳn là thoải mái hoàn toàn, nhưng ít nhất những dây thần kinh căng thẳng, mệt mỏi vì phải chống đỡ, cuối cùng đã được thả lỏng đôi chút.

Mặc dù vài năm qua, đôi lúc những cơn khủng hoảng vẫn tái phát, nhưng khoảng cách giữa các lần ngày càng dài hơn, khiến Kira bắt đầu hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn.

Có lẽ trong thế giới pháp thuật, những cảm xúc phức tạp do áp lực, lo âu, sợ hãi hay mất mát sẽ được xoa dịu phần nào.

Không ai đặt kỳ vọng vào Kira. Ít nhất, cha mẹ của cô trong kiếp này… cũng không hẳn thiên vị Cedric, nhưng dường như họ chẳng mấy quan tâm đến những kỳ vọng lớn lao.

Từ trước đến nay giới phù thủy vốn sống trong nhung lụa và chẳng thiếu thốn gì.

Kira luôn nghĩ vậy. Cô cảm thấy mình đang học tập vì những điều thực sự khiến cô hứng thú. Mọi thứ liên quan đến phép thuật đều rất thú vị và hấp dẫn, hơn nữa không ai mong đợi bất kỳ điều gì từ cô, nên cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Có lẽ, tự do thực sự đã đến.

Cho đến khi cô tham dự tiết học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vào thứ Tư tuần đó.

Quirrell, vẫn với giọng lắp bắp, ôm một cuốn sách trên tay, giới thiệu bài học:

“Hôm nay… h-hôm nay chúng ta sẽ th-thực hành v-với một Ô-ông kẹ.”

Lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đã được sắp xếp lại bằng phép thuật từ trước. Những chiếc bàn học được dời sang một bên, để lại căn phòng trống trải, chỉ có một chiếc tủ quần áo cũ kỹ đứng đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng “thùm thụp” như thể bên trong đang nhốt một con quái vật.

“Có ai biết Ông kẹ l-là gì không?” Quirrell hỏi.

Đôi mắt Kira sáng lên. Cô sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để ghi điểm. Cô giơ tay cao hết cỡ.

“Trò Diggory, trò trả lời đi.”

“Ông kẹ là một loài sinh vật biến hình, nó có thể đọc thấu nỗi sợ hãi trong lòng bạn và biến thành thứ mà bạn sợ nhất,” giọng nói của thiếu nữ trong trẻo như chú chim nhỏ vui tươi: "Để đối phó với nó, chúng ta sử dụng bùa chú Kì cà kì cục, khiến Ông kẹ biến thành thứ mà chúng ta thấy buồn cười.”

Quirrell gật đầu, cử động rất nhỏ, khiến người ta nghi ngờ liệu ông ta có đang lo chiếc khăn quàng cổ tím to tướng trên đầu mình sẽ rơi xuống hay không.

Kira từng nghĩ, liệu Quirrell có sử dụng một loại bùa dính nào đó để đảm bảo chiếc khăn quàng không bất ngờ rơi xuống, làm lộ cái đầu sau của ông ta – nơi có “chủ nhân” đang bám dính vào không nhỉ?

Nếu dính quá chặt, liệu có làm Voldemort ngạt thở không?

“Câu trả lời của trò Diggory vô cùng xuất sắc. Slytherin cộng năm điểm." Quirrell ngừng lại vài giây, như thể cố gắng nén sự lắp bắp của mình, sau đó hỏi thêm:

“Trò Diggory, vậy trò nghĩ điều mà trò sợ nhất là gì?”

Kira sững người.

Cô gái suy nghĩ vài giây, cố nuốt trọn những từ như “rụng tóc” hay “hói đầu”, cuối cùng lắp bắp nói một cách không chắc chắn: "Có lẽ… một con cóc? Làn da đầy chất nhầy và sần sùi của nó thật sự quá kinh tởm.”

Với lời miêu tả của Kira, không ít người bỗng nhớ lại vẻ ngoài đáng ghê tởm của loài cóc, vài người thốt lên tiếng “ôi” đầy khó chịu.

Ngược lại, cặp song sinh nhà Gryffindor lại cười phá lên, bảo rằng lần tới nhất định sẽ mượn con cóc của Neville để thử nghiệm.

Trong lúc Quirrell cố gắng duy trì trật tự lớp học một cách vất vả, Kira quay mặt lại, ném cho cặp song sinh một ánh nhìn sắc bén đầy đe dọa.

Quirrell tháo bỏ bùa bảo vệ trên chiếc tủ quần áo, sau đó yêu cầu học sinh lần lượt lên đối mặt với Ông kẹ theo thứ tự được gọi tên.

Dù đã chuẩn bị trước, nhưng hình dạng mà Ông kẹ biến thành – phản ánh nỗi sợ sâu kín nhất – vẫn khiến nhiều học sinh năm ba hoảng hồn. Một số bạn yếu đuối thậm chí òa khóc, còn câu thần chú Kì cà kì cục được đọc lên ngắt quãng và lắp bắp.

Bạn cùng phòng của Kira, Christine, cũng không khá hơn là bao. Sau khi kết thúc phần thực hành của mình, cô nàng lủi ngay về phía Kira và than phiền với vẻ mặt đầy khó chịu: "Tớ cứ tưởng nỗi sợ lớn nhất của mình là không có tiền tiêu, nhưng không ngờ…”

Nhiều người nhận ra nỗi sợ mà Ông kẹ thể hiện khác hẳn so với điều họ nghĩ mình sợ, nhưng Ông kẹ rõ ràng là bậc thầy trong việc đọc thấu nội tâm.

Dù vậy, hầu hết học sinh đều không gặp quá nhiều vấn đề khi thực hành. Đặc biệt, cặp song sinh nhà Weasley vượt qua bài tập một cách cực kỳ nhẹ nhàng.

Kira đoán rằng có hai lý do. Thứ nhất, khi trong phòng có nhiều người, Ông kẹ sẽ dễ bị áp chế. Thứ hai, rất có thể cặp song sinh Weasley vốn chẳng sợ điều gì.

Họ thậm chí còn chẳng sợ bà mẹ cầm cây cán bột của mình nữa kia!

Chẳng bao lâu sau, Quirrell gọi đến tên Kira. Khi bước lên, cô vẫn thắc mắc thứ tự gọi tên được sắp xếp thế nào, vừa đi vừa phân tâm suy nghĩ nên biến Ông kẹ thành thứ gì buồn cười nhất.

… Mong là nó sẽ không biến thành Voldemort và Snape nhảy múa trên cột.

Kiếp trước đã xem video đó trên Bilibili, giờ đây ký ức ấy lại quay trở lại ám ảnh Kira.

Chiếc tủ quần áo mở ra.

Kira tò mò đứng trước tủ, chăm chú quan sát cánh cửa đang chầm chậm mở ra.

Không hiểu vì lý do gì, động tác của Ông kẹ dường như chậm lại bất thường, nhưng Kira không để tâm. Cô chỉ nhìn vào bóng tối sâu thẳm như đang tràn ra từ bên trong.

Dường như ánh sáng hay âm thanh đều bị nuốt chửng trong màn đen tối ấy, ngay cả không khí mà Kira đang thở cũng như bị rút cạn. Nhịp tim của cô dần tăng nhanh, nhưng không thể nói rõ trạng thái của bản thân lúc này.

Cảm giác như có thứ gì đó bò lên đầu cô, nặng nề, nhớp nháp, bóp nghẹt mũi miệng khiến cô không thở nổi.

Tất cả âm thanh trong lớp học dường như đang rời xa cô.

Cuối cùng, Kira nhìn thấy thứ đang từ từ trườn ra khỏi khe cửa của chiếc tủ.

Đầu tiên là một bàn tay - trắng bệch, không chút sức sống. Những mạch máu xanh tím nổi lên, trên da xuất hiện vết tử thi, đầu ngón tay khô cứng dính đầy vệt máu khô.

Cơ thể vốn nên cứng đờ ấy bỗng bật tung cánh cửa tủ, nặng nề ngã xuống sàn. Đôi mắt màu hổ phách bị che phủ bởi một lớp màng đục đáng sợ.

Cả lớp học xôn xao, Christine lo lắng nhìn bạn cùng phòng của mình, rồi cúi đầu nhìn thứ mà Ông kẹ vừa biến thành.

Đó là thi thể của Kira Diggory.

Tim đập như trống dồn, nhưng Kira gần như không cảm nhận được gì, chỉ thấy hơi thở mỗi lúc một nặng nề.

Mất một lúc lâu, cô mới giống như người vừa thoát khỏi đuối nước, hít sâu một hơi, vung cây đũa phép lên.

"Kì cà kì cục!"

Ông kẹ biến thành một hộp nhạc nhỏ xinh. Trên đó là một phiên bản tí hon của Kira đang đứng trong tư thế nhón chân của một vũ công ballet, trong khi giai điệu Jingle Bells vui nhộn ngân lên từng tiếng lanh lảnh.

Quirrell vung đũa phép, hộp nhạc bay ngang qua trước mặt ông ta rồi bị nhét trở lại tủ quần áo.

Ông ta nhận thấy trên chiếc hộp có một dòng chữ nhỏ: "Tôi có thể làm mọi thứ."

Tay cầm đũa phép của Kira buông thông trước ngực, đầu óc cô vang lên những tiếng ồn ào không dứt. Cô cố nén sự lo âu, chuẩn bị lui về góc cuối lớp để tự trấn an bản thân.

Chuông báo hết giờ vang lên, giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám bắt đầu dọn dẹp lớp học. Ông ta chậm rãi bước đến trước mặt cô gái, đột ngột lên tiếng hỏi bằng giọng trầm khẽ: "Trò Diggory, trò ổn chứ?"

"Rất ít người khi đối mặt với Ông kẹ lại thấy được chính thi thể của mình."

Christine đang thu dọn cặp sách ở bên cạnh, lén lút dựng tai nghe. Cô ấy thật sự không ngờ giáo sư Quirrell lại có thể an ủi người khác, hơn nữa còn không hề lắp bắp... Đây có phải là đặc quyền dành cho học sinh xuất sắc không vậy?!

Tuy nhiên, trong lòng Kira lại dấy lên nghi ngờ rằng những lời quan tâm này đều là giả tạo.

Cô cố nở một nụ cười giống như bình thường: "Cảm ơn sự quan tâm của thầy, giáo sư Quirrell. Em không sao, chỉ là lúc đó em bị dọa sợ một chút. Em không ngờ nỗi sợ lớn nhất của mình lại là như vậy."

Quirrell cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt lóe lên một tia đỏ sẫm kỳ dị: "Trò sợ thi thể của chính mình, hay là sợ sự hư vô mà cái chết mang lại?"

Nhịp tim như dồn cả vào đầu ngón tay, từng cơn co giật âm ỉ lan tỏa khắp cơ thể

Kira nhìn ông ta, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười quen thuộc, nhưng đôi mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo: "Em cũng không rõ nữa thưa giáo sư Quirrell."

"Nhưng em không thích thảo luận về chủ đề này. Xin lỗi thầy, em phải đi cùng bạn bè để chuẩn bị cho tiết học tiếp theo."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play