Editor: Moonliz 

Kira thu dọn cặp sách rất nhanh, động tác mang chút kiểu "hoang dã" của Gryffindor, gần như nhét sách vở vào túi một cách thô bạo, mặc dù trên gương mặt cô vẫn giữ nụ cười lịch sự, tinh tế mang phong cách Slytherin, cúi chào tạm biệt giáo sư trước mặt. 

Nhưng sự lịch sự vốn dĩ không chỉ thể hiện qua cách dùng từ hay câu cú.

Cô cảm thấy bất cứ lúc nào bản thân cũng có thể phát ra một tiếng kêu chói tai, cho dù thực tế tiếng kêu đó chỉ như quả bóng bay bị chọc thủng, sau một tiếng "bụp" vang lên sẽ im lặng xẹp xuống, trở thành một mảnh rác vô dụng, bị mọi người ghét bỏ, khinh thường. 

Khi Christine chạy theo Kira rời khỏi lớp học, cô ấy thoáng quay đầu lại nhìn một cái với vẻ nghi hoặc. 

Vừa rồi giọng nói trò chuyện giữa giáo sư Quirrell và Kira rất nhỏ, cô ấy không nghe được hai người nói gì.

Như nhận ra ánh mắt của Christine, giáo sư Quirrell ngẩng đầu nhìn qua, trên mặt theo thói quen hiện lên nụ cười co rúm và lấy lòng.

Một vị giáo sư có thái độ yếu đuối trước học sinh, không nghi ngờ gì, thật sự đáng buồn. 

Không chỉ học sinh Slytherin là những người tôn sùng kẻ mạnh, cả Hogwarts đều như vậy. Chỉ cần nhìn đám Gryffindor không dám giở trò nghịch ngợm trong lớp của Snape và giáo sư McGonagall cũng đủ hiểu. 

Christine thu lại ánh nhìn, cô ấy không phát hiện ra điều gì bất thường. 

Ngoại trừ Kira. 

Cô gái có mái tóc nâu vàng bước đi rất nhanh, như thể nếu chậm trễ một giây, cô sẽ lập tức tan vỡ ngay tại chỗ. 

"Kira, Kira, cậu đừng đi nhanh như vậy, lớp tiếp theo ở ngay tầng dưới thôi, chúng ta sẽ không bị trễ đâu." Christine vội vàng đuổi theo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với bạn cùng phòng của mình hôm nay. 

Chẳng lẽ cô bị Ông kẹ đó làm cho sợ hãi rồi?

Kira cố gắng kiềm chế sự khó chịu đang dâng lên trong lòng mình, thứ khó chịu mà cô dành cho tất cả mọi người, lo sợ bản thân sẽ gào lên một cách điên cuồng: “Đừng quan tâm đến tôi!” 

Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ trong lòng: Hít thở sâu, đừng hủy hoại tất cả như kiếp trước. Bánh xe định mệnh vẫn chưa bắt đầu chuyển động. Lọ thủy tinh vẫn nguyên vẹn, đừng để lần ngoài ý muốn này trở thành chiếc búa đập vỡ nó. Chuyện này không liên quan gì đến Christine. Giáo sư Quirrell cũng chỉ là… 

Cô gái hít sâu một hơi, lồng ngực căng phồng dưới chiếc áo chùng đồng phục. 

Chỉ là một sự cố. 

"Không có gì đâu." Kira cười, bước chậm lại, nắm lấy cổ tay Christine. “Tớ chỉ vội đi hỏi giáo sư Binns vài câu thôi.”

Trong giờ Lịch sử Phép thuật, hai cái đầu tóc đỏ tươi chen vào giữa một đám màu bạc xanh. 

“Này, Kira——” 

“——Thật vui khi lại gặp cậu!” 

Hai anh em nhà Weasley hớn hở ngồi xuống giữa đám học sinh Slytherin, như thể không thấy cái miệng đang há to ngạc nhiên của Christine, cũng như không nhìn thấy ánh mắt bối rối của những học sinh Slytherin khác. 

“Các vị, đừng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt nhiệt tình như thế——”

“——Dù sao ngủ ở đâu thì cũng là ngủ thôi mà.” 

Hai anh em rút ra cuốn sổ nhỏ của mình, có lẽ học theo Kira, chỉ có điều cuốn sổ nhỏ mà họ mang theo này lại toàn ghi chép những ý tưởng nghịch ngợm của cặp song sinh. 

Sau khi trả lời vài câu hỏi, Kira cuối cùng cũng phản ứng lại được. 

“George, Fred, các cậu không cần làm thế này đâu.” 

Cô gái mím môi cười: “Tớ chẳng sao cả, đừng nghĩ rằng một thứ nhỏ bé như cái xác đó có thể dọa được tớ, nó thậm chí còn chẳng đáng sợ bằng mấy trò đùa của các cậu.” 

Trước khi hai người kia kịp làm trò hề thêm lần nữa, Kira khẽ giải thích dưới giọng nói ru ngủ của vị giáo sư hồn ma: “Tớ chỉ... hơi mệt một chút, có lẽ do dạo này quá bận. Các cậu cũng biết đấy, Flint so với Wood thì cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.” 

“À, tội nghiệp Wood mà biết——” 

“——bị đem ra so với Flint,” 

Hai người nhìn nhau rồi thở dài: "Chắc chắn anbh ấy sẽ ôm chổi của mình đi khắp nơi khóc lóc mất thôi."

Kira dùng bút lông vỗ vào đầu hai người họ, trừng mắt: “Tóm lại, từ giờ đến trước trận đấu, mỗi tối thứ Ba chắc tớ sẽ không thể vào phòng học trống làm kẹo bơ cứng cùng các cậu được nữa.” 

Christine ghé đầu qua, có hơi lo lắng nói: “Tập luyện vào buổi tối không an toàn chút nào, anh Marcus cũng thật là, nếu chẳng may bị thương thì phải làm sao?”

Hai anh em sinh đôi làm mặt xấu với cô ấy: 

“Rất xin lỗi, tiểu thư——” 

“——Hai buổi chiều cuối tuần,” 

“Đã bị Slytherin chiếm dụng——” 

“——Nếu tiện thì cậu thử tìm họ mà hỏi xem.” 

Gryffindor xưa nay vẫn tập Quidditch vào ba buổi tối mỗi tuần mà. 

"Ưu thế bên lề cũng là một phần quan trọng của trận đấu đấy." Kira vỗ nhẹ vào tay bạn cùng phòng, cười tươi rói, giơ ngón tay lắc qua lắc lại: “Ai bảo các cậu xin chữ ký của giáo sư chậm hơn Flint chứ~” 

Chủ nhiệm của nhà Slytherin, giáo sư Snape, vốn cũng không phải người nhiệt tình gì. Vậy mà nhờ vào sự tích cực của đám học sinh Slytherin, ngay khi nhập học đã nhanh chóng lao tới hầm, mới tranh thủ được những khung giờ vàng này. 

Tiết Lịch sử Phép thuật kết thúc, học sinh lục tục rời khỏi lớp. 

"Christine, tối nay tớ không ăn tối ở đại sảnh đường đâu, vẫn như tuần trước ấy." Kira đeo túi chéo lên vai. “Tớ sẽ để sẵn luận văn trên bàn trong phòng sinh hoạt chung trước sáng mai. Cậu nói với mọi người đừng đợi tớ, tớ về muộn đấy.” 

Bạn cùng phòng gật đầu, nhìn hai anh em sinh đôi nhà Gryffindor ríu rít như chim sẻ, vây quanh Kira rời khỏi lớp. 

Mãi cho đến khi không thấy bóng dáng họ đâu nữa, Christine mới không nhịn được mà đảo mắt, lẩm bẩm: “Thật phiền phức!” 

Người ngồi bàn phoá trước của cô ấy cũng quay lại phụ họa: “Đúng thế, tuy rằng hai người họ dễ chịu hơn mấy Gryffindor khác một chút, nhưng lần nào cũng giành hết thời gian của Kira. À này——” 

Người ngồi bàn trước ghé qua, thì thầm: “Christine, cậu biết không, Gryffindor vừa lan truyền một tin đồn to đùng. Hóa ra Percy Weasley, Percy Weasley đó, dám tỏ tình với Kira, và bị từ chối phũ phàng, haha!” 

Christine trợn to mắt, không thể tin nổi: “Hả? Ai nói thế?” 

"Là đứa nhỏ nhất nhà Weasley đó, cái thằng hay đi với cậu bé được chọn ấy. Trước đó nó còn cãi nhau với ông anh hay làm màu của mình. Trời ạ, nó la lối om sòm trên hành lang, đúng là cái đồ không biết giữ mồm giữ miệng!" Người ngồi trước cười đến đau bụng: "Nghe đâu mặt Percy Weasley còn đỏ hơn cả tóc của anh ta!"

"Cái thằng Weasley năm thứ tư đó dám thật à? Không soi lại bản thân xem, vừa không có ngoại hình, thành tích cũng chẳng ra gì, gia thế lại càng không," Christine nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ: “Con cóc ghẻ mà mơ ăn thịt thiên nga.” 

"Đừng nói thế," người ngồi trước giả vờ nghiêm túc ngăn Christine, giọng điệu đầy trào phúng: “Đây là cơ hội duy nhất mà đám Gryffindor kia có thể mơ tới để tiếp cận nữ thần, ít nhất là khi họ còn ở Hogwarts. Tốt nghiệp rồi thì, ha!” 

Kira không hề hay biết chuyện này, mà dù có biết đi nữa... cô cũng khó có phản ứng gì đặc biệt. 

Nói thật lòng, cô đã đáp lại bức thư tình của Percy một cách hết sức lịch sự. Tin đồn không phải xuất phát từ cô, và hơn hết, ở độ tuổi này, bọn học sinh nam nữ thường thích buôn mấy chuyện tầm phào như vậy, dù cho Kira chẳng hề quan tâm chút nào đến chuyện yêu đương hay hôn nhân.

Kết hôn? 

Chuyện ràng buộc tự do như thế, đừng mơ cô làm.

Yêu đương? 

Thứ đó chẳng thú vị bằng phép thuật. Đừng nói trái tim Kira hoàn toàn dửng dưng trước đám con trai tuổi teen, mà chỉ cần xét đến hiệu quả đầu tư – chi phí – lợi ích, rõ ràng nghiên cứu phép thuật hấp dẫn hơn nhiều.

Kira là phù thủy, đúng vậy, nhưng cô hoàn toàn không sùng bái mấy thứ như "thuần huyết tối cao". Tầm nhìn của cô cũng chẳng hề hạn hẹp như đám nữ sinh Hogwarts, chỉ giới hạn trong thế giới phù thủy. 

Này, làm ơn! Đừng coi thường đám Muggle đẹp trai chứ!

Đối thủ thời thơ ấu còn không đọ được người đến sau từ trên trời rơi xuống. 

Tất nhiên, lúc này Kira chẳng nghĩ ngợi gì xa xôi như thế. Cô chỉ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô gái đang lao vào người mình, không để cú va chạm làm cả hai ngã nhào. 

"Well, well, well," Kira bắt chước giọng điệu kéo dài của Snape, rồi quay sang Fred và George. “Vậy, hai cậu là 'những chú chim may mắn' phải không? Làm cô gái đáng yêu này đến trước mặt tớ?” 

Hai anh em sinh đôi nhìn nhau, làm bộ nghiêm trang, rồi vẫy tay như chim đang vỗ cánh. 

“Báo cáo, chỉ huy Kira——” 

“——Nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc.” 

Hermione ngơ ngác, gượng gạo ngẩng đầu lên, định đứng thẳng người xin lỗi, nhưng ánh mắt cô ấy lập tức bị thu hút bởi chiếc cà vạt màu xanh lục đậm. Rồi cô ấy ngước lên nhìn Kira, lại quay sang nhìn Fred và George hai bên, như thể chỉ còn thiếu nước há hốc miệng ra.

“Anh biết em sắp nói gì mà, George——” 

“——Đúng thế, Fred, hoàn toàn như vậy.” 

Mỗi lần có ai đó nhìn thấy Fred và George đi cùng Kira – Gryffindor và Slytherin – họ lại không kiềm được mà lộ ra vẻ mặt như vừa nhìn thấy một con khổng lồ. 

Buồn cười chết mất! 

Mong đợi cặp sinh đôi này từ bỏ bạn bè chỉ vì ánh mắt của người khác? 

Lại phải nhắc câu này: buồn cười chết mất! 

Thế mà, đứa em trai ngốc nghếch của họ lại cứ phải làm quá lên, giống như hôm qua, khi đứng giữa hành lang hét toáng lên với Percy: “Fred! George! Em sẽ mách mẹ là hai anh lại không nghe lời!” 

“Mỗi lần nhìn thấy thằng em ngốc của chúng ta——” 

“——là căn bệnh chán ghét kẻ ngu ngốc của chúng ta lại hơi tái phát.” 

Bọn họ đã nói rõ ràng bao nhiêu lần rồi cơ mà: Slytherin là Slytherin, nhưng Kira là Kira. 

Cô gái với mái tóc nâu vàng kim không quan tâm đến màn ồn ào giữa mấy anh em, chỉ dịu dàng xoa đầu Hermione. Cô đưa tay áp lên má của Hermione, lau đi giọt nước mắt lấp lánh mà không gây chú ý, rồi tươi cười chào hỏi: 

"Là cô bé Granger đúng không?"

"Dạ đúng, Hermione Granger." Hermione lí nhí đáp lại, khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng. 

"Chị là Kira Diggory, cứ gọi chị là Kira nhé. Chị có nghe về em rồi, cô bé thông minh nhất thuộc năm nhất nhà Gryffindor, bất kể là nam hay nữ." Kira cười tươi, nhéo nhẹ má Hermione. “Rất vui được làm quen.”

Cô không hỏi đã có chuyện gì xảy ra, chỉ thả tay ra, chỉnh lại chiếc cà vạt đỏ vàng cho Hermione. “Cuộc sống là thế đấy. Người thông minh luôn phải trả giá, mà cái giá chính là dễ bị mấy kẻ ngốc làm mình tức cười. Em xem đi, chị đã quen với điều đó gần ba năm rồi.” 

“Được rồi, nếu không có gì nữa, bọn chị đi trước nhé. Nhớ ăn tối đầy đủ nha, chị cực kỳ khuyên em nên thử món bánh pudding caramel yêu thích của chị.” 

Sau khi trêu đứa em trai ngốc nghếch của mình, cặp sinh đôi cũng quay lại, tay vẫn phe phẩy gói kẹo bơ cứng.

“Cảm ơn vì lương tâm của chúng ta, George——” 

“——Không đúng, Fred, rõ ràng là vì lòng tốt đối với người thân.” 

“Một món ngon thành công tất nhiên——” 

“——phải để thằng em trai yêu quý thử trước chứ nhỉ!” 

Kira liếc qua họ, không nói gì, chỉ vẫy tay chào tạm biệt Hermione và Harry – người vẫn đang sửng sốt. Khi lướt qua cậu bé tóc đen, cô còn tiện tay xoa đầu cậu một cái. 

Đến góc rẽ tiếp theo, cô mới nhìn sang cặp song sinh đang cười tinh quái, khẳng định chắc nịch: “Hai cậu đưa cho Ron viên kẹo bơ cứng hoàn toàn bình thường, đúng không?”

Fred và George liếc nhau, đồng loạt giơ tay lên: "Ai mà biết được chứ~" x2

Chọc ghẹo một chút để răn đe hành vi làm con gái khóc là điều nên làm mà. 

Kira không nhịn được bật cười, đúng là cô và cặp sinh đôi nhà Weasley rất hợp nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play