Editor: Moonliz 

Nếu cô nhớ không nhầm, vào ngày quyển sách “Nguồn gốc Quidditch” của Harry Potter bị tịch thu, cậu bé Gryffindor ấy đã cố gắng lén quay lại phòng nghỉ của giáo viên để lấy lại sách giáo khoa của mình. 

Kết quả, một cách rất tình cờ, cậu lại bắt gặp Snape và Filch đang băng bó vết thương. 

Có vài khoảnh khắc, Kira tự hỏi liệu mình có nên đứng dậy và can thiệp để thay đổi sự kiện này hay không. 

Nhưng cô cảm thấy quá lạnh, ngay cả việc kiểm soát cảm xúc của chính mình còn chưa làm được, trong khi ngày mai sẽ diễn ra trận đấu Quidditch giữa Gryffindor và Slytherin. 

Cuối cùng, cô vẫn không cố gắng rời khỏi giường, chỉ chậm rãi đi tắm nước ấm trước giờ ngủ, rồi trở lại giường để tiếp tục chìm vào giấc ngủ không hồi kết. 

...........… 

Ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi giọng nói đầy phấn khích của Christine. 

“Dậy đi, Kira! Hôm nay là trận đấu của cậu đấy! Tớ còn đang đợi xem cậu dùng gậy và Bludger xử lý mấy đối thủ kia như thế nào!” 

Christine phàn nàn: “Lúc nào bình luận viên cũng là học sinh Gryffindor, cái kiểu bình luận thiên vị thật khiến người ta phát bực!” 

Kira thay đồ, mang theo vài quả táo nguyên vẹn, rồi cùng Christine đến Đại Sảnh Đường.

Cô rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, ít nhất là khi ở trước mặt người khác, cô luôn tỏ ra chẳng có vấn đề gì. 

Dù ngồi trước bàn ăn và chỉ ăn chưa đến một nửa khẩu phần thông thường, cũng không ai nghi ngờ gì. 

Với một cầu thủ Quidditch phải bay khắp sân trên chổi, ăn quá no rõ ràng là một điều tệ hại.

Đội Quidditch của Slytherin cần thay trang phục màu xanh lá trong phòng thay đồ.

Flint hắng giọng để tất cả yên lặng. 

“Được rồi, mọi người.” 

“Năm nay là một thời khắc quan trọng,” anh ấy nói. “Slytherin sắp giành Cúp Nhà lần thứ bảy, và điểm số lớn từ trận Quidditch sẽ giúp chúng ta bảo vệ ngôi vô địch.” 

“Chúng ta sẽ thắng, như mọi lần.”

Kira cùng đội bước ra sân vận động đầy ắp tiếng reo hò. Gương mặt không cảm xúc của cô giữa đám cầu thủ Quidditch đang căng thẳng cũng không quá khác biệt. 

Trọng tài của trận đấu là bà Hooch, giáo sư dạy môn bay ở Hogwarts. Khi tất cả tụ tập quanh bà ấy, bà ấy nói một câu ngắn gọn, mong mọi người chơi công bằng và trung thực.

Ngay khi lời vừa dứt, một số thành viên đội Gryffindor đã quay ánh mắt đầy hằn học về phía Flint.

Kira thờ ơ liếc qua, hơi nghiêng đầu nhìn về phía khán đài cao, nơi bình luận viên Lee Jordan đang thử giọng lớn của mình. 

Cô không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy trong việc khiến người khác khó chịu, Gryffindor và Slytherin rõ ràng đều rất có tài năng. 

Kira lặng lẽ ngồi lên chiếc chổi của mình, cùng mọi người cất cánh bay lên không trung, nhanh chóng vút cao giữa bầu trời. 

“Quaffle lập tức bị Angelina Johnson của Gryffindor giành được ——— cô ấy là một truy thủ xuất sắc, và còn rất cuốn hút nữa…”

“Jordan!” Giáo sư McGonagall nghiêm khắc ngắt lời từ khu vực giám sát bình luận viên. 

“Xin lỗi, thưa giáo sư.” Nhưng rõ ràng, Lee Jordan đã quá quen thuộc với việc này. 

“Cô ấy lao đi như tên bắn, một đường chuyền tuyệt đẹp ——— Ôi trời! Là Kira Diggory của đội Slytherin! Cô ấy đã dùng kỹ thuật sở trường của mình, một cú đánh mạnh mẽ vào Bludger khiến Quaffle đáng lẽ sẽ đến tay Alicia Spinnet bị đánh bay đi ———và rơi vào tay Marcus Flint của Slytherin! —— Thủ môn Gryffindor Oliver Wood đã cứu bóng bằng một pha cản phá tuyệt vời ———" 

Sau cú đánh đó Bludger đã bay theo một lộ trình khéo léo xuyên qua đám đông, cuối cùng đập trúng mục tiêu là Quaffle.

Lúc đó Harry đang lượn chầm chậm để tìm dấu vết của Snitch, giật mình hoảng hốt. Cuối cùng cậu đã hiểu điều mà cặp song sinh nhà Weasley từng nói về phong cách thi đấu “độc đáo” của Kira.

Cô gái với mái tóc nâu vàng nắm chặt cán chổi bằng một tay, tay còn lại vung gậy, lao đến Bludger và đánh nó về phía một đường thẳng tưởng tượng, ngăn cản một cầu thủ Gryffindor đang định lao tới cướp Quaffle. 

Cú đánh đó khiến đối thủ phải vội vàng dừng lại ——— hay chính xác hơn, dừng chiếc chổi của họ lại. 

Harry nhớ lại lời Fred và George từng nói: “Đừng lo, cứ dừng lại là được. Kira khác với đám Flint, cô ấy không đánh bóng vào người đối thủ đâu.” 

Nhưng họ đâu có nói rằng điều đó không đáng sợ!

Kira không biết việc cô sử dụng kỹ thuật chơi bi-a để đánh Bludger có thể khiến các tân binh Quidditch hoảng sợ như thế nào. 

Cô chỉ lặng lẽ kéo giãn khoảng cách điểm số giữa hai đội, trong khi vẫn chú ý đến hành động của Tầm thủ đối phương, Harry Potter.

Ngăn Gryffindor bắt được Snitch là ưu tiên hàng đầu của trận đấu. 

Điều này cũng khiến cô là người đầu tiên nhận ra rằng chổi của Harry Potter đột ngột rung lắc mạnh. 

Kira từ từ điều khiển chổi bay đến khu vực xung quanh Harry Potter, giữ một khoảng cách nhất định, thỉnh thoảng rời đi để xử lý những Bludger náo loạn.

Từ trên cao, cô liếc nhìn về phía khán đài. 

Dù thị lực của cô không đủ để nhìn rõ biểu cảm của từng người, nhưng cô vẫn nhận ra một cái đầu lông lá đang cúi rạp xuống và len lỏi di chuyển. Hẳn là có điều gì bất thường, bởi những người xung quanh đều tự động nhường chỗ. 

Kira chú ý thấy Harry đang vặn vẹo trên chổi, ánh mắt dường như khó khăn hướng về phía khán đài —— không, cậu không nhìn khán giả, mà đang dõi theo một thứ đang lấp lánh: Quả Snitch vàng!

Anh em sinh đôi nhà Weasley bên phía Gryffindor đang cố gắng tiếp cận Harry Potter, trong khi Marcus Flint của Slytherin thì tranh thủ từng giây để cầm Quaffle và ném bóng không ngừng. 

Kira: … 

Bên tai cô dường như vang lên âm thanh liên tục: +10, +10, +10.

Phải nói thế nào nhỉ, cô cảm thấy sự tập trung kiên định vào mục tiêu đến cùng của các bạn học nhà Slytherin thật sự rất thú vị.

Trận đấu chính là trận đấu. Ai quan tâm đến việc Chúa cứu thế ra sao chứ? 

Họ muốn thắng, họ sẽ cố gắng để thắng. 

Kira mím môi cười khẽ. Những cảm xúc như bùn lầy đang dần khô cạn, những đám rong rêu kéo cô xuống cũng bắt đầu mềm đi. 

Vậy cô muốn gì đây? 

Không biết nữa. 

Hiện tại có lẽ là muốn thắng trận đấu này + khiến Quirrell, kẻ đã khơi dậy cảm xúc tiêu cực trong cô, phải chịu chút khổ sở + bù đắp chút cảm giác áy náy vì không làm được gì cho Snape. 

Kira vung gậy, lao xuống phía dưới. 

Cô nắm bắt khoảnh khắc quan trọng khi Bludger – Golden Snitch – và Quirrell tạo thành một đường thẳng, rồi— 

“Bốp!”

Chọn đúng góc, việc còn lại cứ để sức mạnh giải quyết. 

Chiếc Snitch bị đánh trúng cánh, mất phương hướng và bắt đầu rơi xuống. Nhưng vì rất ít người chú ý đến nó, nên không có ai nhận ra điều này, ngoại trừ những cầu thủ Slytherin tin tưởng rằng Kira không bao giờ hành động vô cớ. Họ nhanh chóng bay về phía đó để quan sát. 

Tầm thủ của Slytherin, Terence Higgs, mắt tinh nhìn thấy quả Snitch đang rơi xuống xoay tròn, cánh bị gãy tả tơi. Cậu lao đến với tốc độ cực nhanh và tóm chặt nó trong tay. 

“Tôi bắt được Snitch rồi!” 

Cậu hét lên phấn khích, giơ cao tay, nhưng tạm thời không nhận được nhiều sự chú ý. 

Bởi vì mục tiêu cuối cùng của Bludger không chỉ là quả Snitch, mà chính là Quirrell đang liên tục niệm lời nguyền trên khán đài. 

Harry đang vất vả bám trên chổi, nhận ra rằng chiếc chổi của mình đã ngừng rung lắc. Cậu cố gắng ngồi thẳng lên, ngước mắt lên và phát hiện ra một khoảng trống lớn trên khán đài trước mặt. 

Vì mọi ánh mắt đang đổ dồn vào Harry Potter, ngay cả các giáo sư trên khán đài cũng tập trung vào tình huống kỳ lạ này, nên khi Bludger bay với tốc độ cao về phía Quirrell, không ai kịp phản ứng. 

Quả Bludger lao thẳng vào Quirrell—hay đúng hơn là vào bậc thang gỗ ngay sau lưng ông ta.

Nếu Quirrell không kịp ngã người ra sau một cách chật vật, đồng thời dùng tay che đầu để bảo vệ hộp sọ, thì thứ bị xuyên thủng có lẽ không phải là bậc thang gỗ mà là khuôn mặt vẫn còn tạm gọi là chỉnh tề của ông ta. 

Hãy tưởng tượng cái mũi lệch của cụ Dumbledore đi, biết đâu trông còn tệ hơn thế. 

Hermione, người vừa vất vả chen qua đám đông, chỉ biết trợn mắt há miệng kinh ngạc trước cảnh tượng này. 

Cô ấy vốn định dùng cây đũa phép để đốt áo choàng của Snape, sử dụng ngọn lửa xanh mà cô đã tạo ra để sưởi ấm trước đó. 

Tuy nhiên, còn chưa kịp làm gì thì Snape đã dừng lại ——— hắn quay đầu, nhìn chằm chằm vào “thảm họa” do quả Bludger gây ra, hiếm khi thấy hắn mở to mắt như vậy. 

Dù không ai bị thương, nhưng trong lòng Hermione vẫn âm thầm thốt lên: 

Thật là thảm cho Quirrell! 

Sau đó, cô ấy liếc nhìn ánh mắt nheo lại của Snape, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và lặng lẽ quay về.

Lúc này Snape đang cân nhắc xem nên trừ điểm Gryffindor vì học sinh nhà đó xuất hiện ở chỗ không nên xuất hiện, hay nên kiểm tra xem đồng nghiệp của mình có gặp chuyện không may nào không, hoặc là nên tìm hiểu xem ai mới là kẻ đứng sau tất cả.

Đúng lúc đó, tiếng còi của bà Hooch vang lên. 

“Trận đấu kết thúc,” bà Hooch tuyên bố: "Đội Slytherin giành chiến thắng với tỷ số 270-50!”

Bình luận viên Lee Jordan hoàn hồn, lập tức tranh thủ lúc giọng còn vang dội mà hét lớn: "Khoan đã, bà Hooch, điều này không công bằng!” 

“Marcus Flint của đội Slytherin đã tiếp tục ném bóng một cách vô liêm sỉ trong lúc sân đấu xảy ra sự cố. Cậu ta đã ném tận 5 quả! Đó là 50 điểm đấy!” 

Marcus Flint không hề xấu hổ, anh ấy nhún vai: "Trận đấu đâu có bị tạm dừng. Ai mà biết đó là sự cố hay chỉ là Harry Potter giả vờ diễn kịch.” 

Lee Jordan tức giận trừng mắt, hét lớn: "Kira Diggory của đội Slytherin còn cố tình dùng Bludger tấn công khán đài của các giáo sư. Đây chắc chắn là sự cố rồi đúng không?” 

Nhìn vị giáo sư đáng thương bị gọi là “ông tỏi” đang ôm eo vất vả bò dậy, và cả cái lỗ to tướng trên khán đài nữa! 

Kira từ từ hạ cây chổi của mình xuống, bay đến khu vực này và giải thích một cách chân thành: "Tôi chỉ định dùng Bludger để đánh trúng Golden Snitch, không hề có ý định tấn công khán đài của các giáo sư. Đồng đội tôi, Terence Higgs, có thể làm chứng cho tôi.” 

Tầm thủ của Slytherin, người đang cầm quả Snitch với một bên cánh bị gãy, lặng lẽ bay đến. Cậu ấy chủ động đưa quả Snitch ra, liếc nhìn Kira với ánh mắt đầy sợ hãi, rồi dõng dạc nói: "Đúng vậy, là như thế. Đây là chiến thuật của chúng tôi.” 

“Và thêm nữa———" Kira nhận lấy quả Snitch, tung nó lên một chút rồi hờ hững bắt lại: "Tôi có ‘tiền án’ về việc này. Các bạn hoàn toàn có thể tin tôi.” 

Dù từ “tiền án” có phù hợp hay không, Kira quả thật đã từng làm điều tương tự trong một trận Quidditch năm ngoái. Bà Hooch cũng phải thừa nhận điều này, nhưng vẫn khẩn cầu cô nếu có cơ hội thì hãy để yên cho các dụng cụ thi đấu.

Lee Jordan tuyệt vọng hét lên lần cuối: “Bao giờ mới có quy định cấm tuyển thủ dùng quả bóng này để đánh quả bóng khác hả trời!” 

Nếu Bludger có ý thức, nó hẳn đã trở thành con chó trung thành của Kira mất rồi.

Mạng sống của Golden Snitch cũng đáng quý mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play