Lúc này Vương Vinh cuối cùng cũng hoàn hồn khỏi vết máu, trong đầu nó có hai ý nghĩ đang giằng co, một mặt cảm thấy hai anh em kia nguy hiểm, ông già kia thật sự tự chém mình sao? Phó Tiểu Sơn hung bạo như vậy, có phải không ổn lắm không, mặt khác lại cảm thấy, cho dù là Phó Tiểu Sơn chém thì đó cũng là trừng phạt kẻ ác, trừ hại cho dân, là việc anh hùng nên làm.
Dù sao nếu không có Phó Tiểu Sơn, cô bé này sẽ bị lão già kia bắt nạt.
Bình An đứng dậy, cúi đầu thật sâu với những người trên xe: “Cảm ơn mọi người đã cứu tôi, hôm nay nếu không có mọi người, tôi sẽ không bao giờ gặp lại mẹ tôi nữa.”
Mặc dù cô bé không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng cô bé đã từng nghe mẹ kể rằng con gái bị bán đến vùng núi xa xôi, cả ngày bị nhốt trong nhà, giống như súc vật, không cho ăn không cho uống, còn phải sinh con cho lão già không vợ.
Cô bé không muốn sinh con cho lão già không vợ, cô bé còn muốn đi học, muốn sau này làm công nhân, kiếm tiền nuôi mẹ.
Nghĩ đến đây, cô bé sợ hãi run rẩy, nước mắt lưng tròng.
Vương Vinh ngày nào cũng tiếp xúc với đám con trai, chưa từng thấy cô gái nào yếu đuối như vậy, cô gái khóc trước mặt nó, đôi mắt cong cong ươn ướt, trên khuôn mặt trắng nõn là những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng chảy xuống. Nó nhìn mà chỉ thấy tim mình tan chảy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT