Thập Niên 60: Tôi Dựa Vào Miệng Quạ Đen Cứu Vớt Cả Nhà
Mễ Thải Đậu
Điền VănNữ CườngTruyện Ngôn TìnhTruyện Xuyên KhôngXuyên Sách
Bà Lâm cũng rất ấm ức, cái nhà này vẫn luôn do bà quản lý đâu ra đấy, con trai con dâu bắt đầu làm ăn thì bà trông nom các cháu nội cháu ngoại, lo liệu mọi việc trong nhà đâu vào đấy.
Bà không phải người nông cạn, không cho con cháu đi học, chỉ bắt chúng làm việc.
Dù là cháu nội hay cháu ngoại đều được đi học, con trai học hành rồi sau này làm gì cũng được, chỉ cần biết chữ sẽ không dễ bị người ta lừa gạt.
Con gái học chữ cũng có thể tìm một nhà tử tế mà gả.
Có những nhà trọng nam khinh nữ, chỉ cho con trai đi học, không nỡ cho con gái đi, bà đều cho đi hết, nhưng đã cho đi mà các cháu không muốn hoặc học không được thì cũng hết cách, bà là một bà già không quản được nhiều như thế.
Cũng bởi vậy, các con dâu đều rất nể phục bà quán xuyến việc nhà.
Không ngờ bà vì cái nhà này làm bao nhiêu việc, kết quả không ai nhớ công lao của bà, ngược lại thấy bà bất công.
Bà thừa nhận có bất công, người mà, năm ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, bà dù bất công cũng có chừng mực, chưa từng tơ hào tài vật của nhà, bà xứng đáng với từng người trong cái nhà này.
Lâm Đông Chí âm thầm bĩu môi, biết ông nội cố ý nói thế, ông bà nhà nàng một người đóng vai mặt đỏ một người đóng vai mặt trắng, chiêu này quen rồi, người khác không biết, chứ nàng biết rõ.
Ông Lâm trước tiên mắng đứa con trai thứ tư một trận, rồi lại mắng cả đứa thứ ba, xong xuôi thì dặn dò chúng, lúc nào cũng là anh em ruột thịt, đánh gãy xương thì còn gân, đừng vì chút chuyện nhỏ mà làm mất tình anh em, đều là người một nhà, đừng tính toán nhiều, phải nhường nhịn nhau, chuyện hôm nay coi như xong, về sau không ai được nhắc lại.
Lâm lão tứ không để ý.
Lâm lão tam càng nghe càng thấy xấu hổ, không dám ngẩng đầu, chuyện này đều do con gái mình không hiểu chuyện làm ầm lên, ông không hiểu, con gái ông sao cứ phải gây chuyện ầm ĩ mãi thế, không có lúc nào yên tĩnh cả.
Cứ thế, trò hề này được ông Lâm dẹp xuống.
Lâm Đông Chí biết bà nội là con hổ giấy, kẻ khó nhằn vẫn là ông nội, chuyện chia nhà còn phải từ chỗ ông nội tìm đường ra, không thì chẳng phải để Tứ phòng mãi hút máu nhà nàng sao, thật không đáng.
Nàng cũng biết chia nhà không phải chuyện dễ, chỉ có thể từ từ tính tiếp, muốn nàng im lặng thì không có đâu.
Lý Xuân Hạnh dắt con về phòng, hôm nay nàng không làm gì hết, nàng chịu ấm ức quá rồi còn gì.
Lâm lão tứ cũng quay người về phòng.
Tự thấy đuối lý, Lâm lão tam và mợ ba phải làm cho xong hết việc nhà.
Lâm Đông Chí: Bố mẹ nàng lại vui vẻ đi làm rồi kìa, sao lại có người thích làm việc thế không biết, mình vì họ tốt cũng chẳng hiểu, rõ ràng bên mình mới là bên có lý, vậy mà trong mắt người khác nàng lại thành người thích gây sự.
Nghĩ thế, Lâm Đông Chí không khỏi nghĩ lại xem mình làm sai ở đâu, lần sau sửa, nàng không tin nàng không thắng được Tứ phòng.
Lâm Tây Tây nhìn hai vợ chồng khoanh chân trên giường ăn đậu phộng, không để ý cũng thấy họ chiếm hết ba phần, nếu không phải khác lập trường, nàng đã muốn đồng tình nữ chủ, gặp phải thứ cực phẩm như thế dù là nữ chủ cũng khó đối phó.
Lâm lão tứ và Lý Xuân Hạnh vừa cắn hạt đậu vừa nói chuyện, những chuyện xảy ra lúc nãy chẳng ảnh hưởng gì đến họ, trong lời nói ý tứ tự nhiên xoay quanh những chuyện vừa xảy ra.
Hai người không hiểu vì sao Lâm Đông Chí lại có ác cảm lớn với Tứ phòng như thế.
Trước đây Tứ phòng cũng vậy mà, sao Lâm Đông Chí không làm ầm ĩ?
Mà từ dạo vụ mùa này, riêng nàng đã gây ồn ào mấy lần rồi?
Là bắt đầu từ lúc nào, vì sao nhỉ?
Lâm Nam tạch tạch ăn rất ngon, bỗng nhớ ra một chuyện, đậu phộng trong tay nhất thời mất vị, rầu rĩ nói: "Cha mẹ, con biết rồi, là từ lần trước Lâm Đông Chí rơi xuống nước, ở bờ sông tỉnh lại, ánh mắt nàng nhìn người đặc biệt đáng sợ, con chưa bao giờ thấy nàng lộ ra ánh mắt đáng sợ như thế, còn ác hơn cả ánh mắt của con lợn rừng hôm trước con gặp, lúc đó con sợ hãi hù cả em gái, còn che em gái sau lưng con."
Lâm lão tứ và Lý Xuân Hạnh cẩn thận ngẫm lại những gì con trai thứ hai nói cũng đúng, đúng là từ khi đó Lâm Đông Chí mới hay kiếm chuyện, bất quá toàn bị bà cụ nhà mình áp chế.
Lý Xuân Hạnh rùng mình, lẩm bẩm, "Anh tư này, anh nói Đông Chí có phải bị thứ gì đó dơ bẩn theo không? Trước đây nghe nói con sông đó chết nhiều người lắm."
"Trước kia lũ lớn, chỗ nào trong sông mà chả có người chết, đừng có tự dọa mình." Lâm lão tứ tuy nói thế nhưng trong lòng vẫn tin đôi chút, chỉ là có con ở đây, vợ thì nhát gan, đừng có dọa vợ sợ.
Lâm Đông thấy bố mẹ lạc đề, kéo đến chuyện chính, không khỏi nói: "Nàng cứ làm ầm ĩ như thế thì có lợi gì chứ? Mục đích cuối cùng của nàng là gì?"
"Chia nhà." Lâm lão tứ nhớ tới lần đầu Lâm Đông Chí làm ầm lên, có nói chuyện này.
"Thì phải vậy chứ, nếu lần này không đạt được mục đích cuối cùng thì về sau những chuyện như này còn xảy ra, mà sẽ càng nhắm vào phòng chúng ta hơn, chờ tóm được điểm yếu của mình, một khi đã nắm nhiều điểm yếu rồi, có thể ép bà nội phải chia nhà." Lâm Đông phân tích rành mạch.
"Oa —— "
Cả nhà đang túm tụm lại, bỗng nhiên bị tiếng khóc của Lâm Tây Tây làm giật mình.
Lâm Đông nhanh chóng chạy đến chỗ Lâm Tây Tây.
Lý Xuân Hạnh vội vàng ôm lấy con gái, "Con gái con khóc cái gì thế? Làm sao vậy?"
Lâm lão tứ và Lâm Nam ném đậu phộng trong tay, lo lắng xúm lại.
"Em gái ít khi khóc lắm, có phải bị chuyện hôm nay làm cho sợ không?" Lâm Đông lo lắng nói.
"Ngoan Tây Tây, con làm sao thế, nói với mẹ, có phải ai hù dọa con không, mẹ đi đánh cho." Lý Xuân Hạnh nhẹ giọng dỗ dành.
Lúc này ai nói cũng vô dụng, cứ thế mà khóc.
Lâm Tây Tây lúc đầu là khóc giả bộ, không hiểu vì sao càng khóc càng không dừng được, cho dù là vừa mới xuyên không đến đây, thân ở nơi xa lạ, khi sợ hãi như vậy nàng còn không khóc.
Hiện tại lại có cảm giác muốn nhắm mắt lại mà khóc cho đến khi trời đất đổi thay.
Ngoài kia, mợ cả bảo cô con gái thứ hai là Lâm Lập Thu sang xem có chuyện gì mà khóc dữ vậy.
Lâm Tây Tây vẫn đang khóc, nhà Tứ phòng không có thời gian để ý cô ta, Lâm Lập Thu thấy không giúp được gì bèn trở về.
Khó khăn lắm Lâm Tây Tây mới dần dần nín khóc trong vòng tay Lý Xuân Hạnh.
Lâm Đông dịu giọng nói: "Em gái, nói cho anh xem có chuyện gì vậy? Có phải ai bắt nạt em hay không, hay là bị chuyện hôm nay dọa sợ? Tây Tây đừng khóc, mai anh mua kẹo cho em ăn nhé, có được không?"
"Nấc - -" Lâm Tây Tây nấc lên một tiếng, lúc này bị bố mẹ và các anh trai lo lắng nhìn chăm chăm thì cũng có chút ngượng.
Nàng phát hiện mình càng lúc càng giống trẻ con, không phải là cố ý giả vờ trẻ con, có lẽ vì có người thương, khóc sẽ có người dỗ, vì vậy mới khóc, chứ nếu khóc không ai dỗ thì cũng uổng công, gặp phải chuyện khó thì cũng không khóc.
Lâm lão tứ véo cổ họng, dịu dàng hỏi nàng làm sao.
Lâm Tây Tây bị bố mình chọc cười.
Thấy Lâm Tây Tây vừa cười vừa còn vương nước mắt thì mấy người cũng yên tâm.
"Bố mẹ anh, con mơ thấy ác mộng, con sợ lắm sợ lắm, con muốn bố mẹ và anh cả, anh hai luôn ở bên nhau."
"Ôi, em gái, em cứ yên tâm, chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau, trừ phi em gái chê anh phiền, em gái ơi, em mơ thấy những gì? Đừng sợ, cứ kể cho anh, anh sẽ bảo vệ em." Lâm Đông dịu dàng từ tốn nói...