Mặt Lâm Đông Chí tái nhợt, cả người ướt đẫm, lại ho ra hai ngụm nước.

Bác dâu ba Tôn Tứ Phán nhanh chóng đi đến phía sau lưng của Lâm Đông Chí, dùng góc áo lau xung quanh miệng cho cô bé.

Người hai mẹ con đều ướt đẫm.

Lâm Lập Đông cũng vậy, hôm nay cô bé phải chứng kiến em gái mình ngã xuống sông, đến bây giờ vẫn sợ hãi, tim đập nhanh đến mức bay lên cả cổ họng.

Bác hai Lâm nói: “Ba mẹ, hai người tới rồi, Lâm Đông Chí Không sao, đã tỉnh rồi.”

Ông nội Lâm gật đầu.

Lâm Đông dẫn Lâm Tây Tây đi tới, đứng ở một bên, bảo vệ cô không để người khác chạm vào.

Lâm Tây Tây bị Lâm Đông dùng nửa thân che chắn, cô tò mò thò đầu ra nhìn về phía Lâm Đông Chí.

Đúng lúc đối mặt với Lâm Đông Chí vẻ mặt oán hận, ánh mắt có phần tang thương không phù hợp với độ tuổi.

Chỉ nhìn qua, cô đã có thể đọc ra rất nhiều cảm xúc.

Đột nhiên, ánh mắt Lâm Tây Tây bị bóng dáng của anh trai Lâm Đông che lại.

Lâm Tây Tây cảm thấy ấm áp trong lòng, anh trai của cô quả là một người đáng tin cậy, có chuyện gì cũng sẽ ở bên cạnh cô.

Bà nội Lâm: “Thằng ba, Lâm Đông Chí sao lại bị ngã xuống nước thế? Tỉnh lại thì tốt rồi, không nói chuyện này nữa, đưa Đông Chí về nhà trước đi, nằm dưới đất lạnh lắm, về nhà tắm rửa sạch sẽ cho con bé, thay quần áo rồi nghỉ ngơi cho khỏe.”

Bác dâu ba chưa bao giờ thấy mẹ chồng nhã nhặn như thế, gió lạnh thổi qua, cuối cùng đầu óc cô ta cũng tỉnh táo lại, sợ con gái bị trách, cô ta vội vàng ôm lấy con: “Mẹ, đều tại con chân tay vụng về, Lập Đông và Đông Chí hai đứa nó đến giúp con giặt quần áo, Đông Chí không cẩn thận trượt chân nên ngã xuống sông.”

“Mẹ cứ đưa Đông Chí về nhà trước đi, bảo Lập Đông giúp con bé thay quần áo sạch sẽ, quần áo vẫn còn chưa giặt, con giặt xong quần áo rồi quay lại, sẽ không chậm trễ công việc.”

Bà nội Lâm cau mày, nói giống như một bà là một bà mẹ chồng độc ác, bạc tình với con dâu vậy, đúng là bà không thích vợ nhà thằng ba, cảm thấy cô ta đần độn, nhát gan, không làm nên chuyện gì..

Nhưng bà tự nhận không phải một một bà già vô lý, mặc dù có hơi cưng con trai và con gái út, nhưng vậy thì sao, bà cũng không phải không làm gì, mỗi ngày đều làm việc với mọi người, điểm làm công cũng không ít, có cưng bọn nó thì bà vẫn gánh được.

Bác dâu cả biết nhìn người, biết rằng em dâu ba e là đã làm mẹ chồng tức giận.

Nếu đổi là người khác thì họ cũng tức giận.

Em dâu ba này làm việc siêng năng chăm chỉ, lại không có mắt nhìn, trong nhà không phải chỉ có em dâu ba làm việc, mẹ chồng bảo cô ta quay về nhà, thì cô ta cứ đưa con trở về, quần áo chưa giặt xong thì người trong nhà thay có thể giặt thấy, việc gì cũng có nặng nhẹ nhanh chậm, trong tình huống như hôm nay cũng không ai nói gì được.

“Em dâu ba cứ đưa Đông Chí trở về đi, chuyện giặt quần áo quần áo em không cần xen vào, hơn nữa còn có chị, em dâu hai và em dâu tư nữa, cứ để bọn chị giặt là được rồi, việc này bọn chị vẫn làm được, Đông Chí lần này rất nguy hiểm, để một đứa bé như Lập Đông chăm sóc không ổn lắm, em cứ tập trung chăm lo cho con..”

Bác dâu hai, Triệu Tú Hương và Lý Xuân Hạnh cũng nhanh chóng đồng ý.

Bác dâu ba Tôn Tứ Phán thấy sắc mặt mẹ chồng thay đổi, biết bản thân lại ăn nói vụng về khiến bà tức giận, nghe chị dâu cả nói như thế, cô ta không dám nói gì nữa, sợ hãi rồi rụt rè đồng ý, nói cảm ơn và rời đi.

Cô ta cũng lo lắng cho con gái, mặc dù con gái hai không phải là con trai, nhưng chính là con ruột mình sinh ra, sau khi tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt con gái nghệch ra, không còn chút tinh thần nào, cô ta đã biết con gái đang rất sợ hãi.

Lý Xuân Hạnh trong lòng có tâm sự, nhưng không nói nhiều, ở lại giặt quần áo.

Người xung quanh thấy không còn tin nóng để xem thì từ từ rời đi.

Lâm Đông dẫn Lâm Tây Tây đợi Lý Xuân Hạnh giặt xong rồi cùng nhau đi về.

Khi nãy Lâm Lão Tứ đã cùng các thành viên trong nhà đưa Lâm Đông Chí trở về.

Có xe đẩy nên không cần phải cõng.

Vì đang vội nên xe đẩy không có đệm lót, đành nhờ bác dâu ba Tôn Tứ Phán ngồi lên trước rồi để Lâm Đông Chí ngồi vào lòng cô ta.

Bác dâu ba đứng ngồi không yên, vì bố mẹ chồng đều đi bộ hai bên, cô ta bồn chồn ngồi trên xe đẩy.

Lâm Đông lo lắng em gái sẽ bị dọa sợ, dùng tay vỗ nhẹ vào đầu em gái, vừa rồi cậu bé cũng nhìn thấy ánh mắt đó của Lâm Đông Chí, thực sự bị dọa sợ, cậu không hiểu tại sao Lâm Đông Chí lại nhìn em gái và cậu với ánh mắt đó, cô ta không cẩn thận khiến mình ngã xuống nước, lại không phải cậu và em gái hại.

Người không biết gì nhìn vẻ mặt kia còn tưởng mọi chuyện là do cậu với em gái gây ra!

Quần áo đã giặt được một nửa, giờ còn có bác dâu cả, bác dâu hai thêm cả Lý Xuân Hạnh nên rất nhanh đã giặt xong.

Xong xuôi, Lý Xuân Hạnh rũ nước trên tay, gọi Lâm Đông và Lâm Tây Tây về nhà.

Bác dâu hai nhìn Lý Xuân Hạnh rời đi lẩm bẩm nói: “Chạy nhanh ghê, lúc sắp ăn đồ ăn chạy rất nhanh, vợ Lão Tứ chắc chắn thuộc tuổi thỏ, không đúng phải là cá chạch.”

“Chúng ta nâng bồn gỗ này đi, mỗi người một đầu.”

Bác dâu cả cử động miệng nhưng không nói gì, biết làm sao được nữa, chấp nhận số phận thôi.

Về đến nhà, Lâm Nam chưa ngủ, hai mắt mở to giống như chuông đồng, đang đợi Lâm Đông, Lâm Tây Tây trở về để cùng tám chuyện.

Không thể đến hiện trường hóng chuyện khiến Lâm Nam khó chịu gãi đầu bứt tai.

Lâm Lão Tứ về sớm, Lâm Nam tò mò đi hỏi, nhận được câu trả lời là: “Ồ, là ngã xuống nước, tỉnh dậy, quay về nghỉ ngơi rồi, sau đó…hết rồi.”

Hắn kể lại mọi chuyện rất khô khan, lời giải thích này khiến Lâm Nam rất thất vọng.

Lâm Đông và Lâm Tây Tây cùng trở về thì bị Lâm Nam bắt được, trông dáng vẻ rất hóng hớt.

Lâm Tây Tây im lặng, anh hai cẩn thận đấy, hóng hớt dễ bị nghiệp quật lắm.

Lý Xuân Hạnh vốn có chút lo lắng, về nhà nghe Lâm Lão Tứ nói làng bắt được lợn rừng, nghĩ rằng rất nhanh sẽ có thịt để ăn, cô ấy lập tức vứt mọi chuyện ra sau đầu, muốn làm gì thì làm, Lão Thiên Vương Tử tới cô ấy cũng phải ăn thịt trước.

Mặc dù là một con lợn rừng nhỏ nhưng trọng lượng không hề nhỏ, đôi mắt của già làng rất tinh tường, ước tính ít nhất nặng một trăm cân.

Lợn rừng có kích thước lớn, lợn trưởng thành nặng gần ba trăm cân, bây giờ lợn nhà nặng nhất là một trăm năm mươi cân được coi lợn béo, lợn to béo nặng hai trăm cân là rất hiếm, ít nhất là không có trong đội ngũ sản xuất của họ.

Ngày mai đội ngũ sẽ tổ chức gϊếŧ lợn, gϊếŧ lợn xong có thể chia thịt, lần này sẽ chia theo đầu người, bởi vì mỗi nhà đều góp sức, gia đình nào không đi đương nhiên sẽ không được chia phần.

Người nhà họ Lâm rất đông, lại ít phòng ở, Lâm Đông và Lâm Nam không chia phòng, họ phải ngủ ở phía xa.

Lâm Tây Tây nằm trên giường, nhưng lúc này chưa ngủ, cô nghe được một chút cuộc trò chuyện của bố mẹ.

Hôm nay anh hai bị lợn rừng đuổi nên hoảng sợ, vừa nãy còn quấy rầy anh cả muốn hóng chuyện, bị anh cả trả lời có lệ cho qua, một lúc sau anh hai đã bắt đầu ngáy ngủ một cách ngon lành.

Anh cả Lâm Đông thấy bực bội nghiêng người, dùng chiếc chăn mỏng trùm lên đầu, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

“Vợ, bọn trẻ đã ngủ rồi, chúng ta đã mấy ngày không …”

Ôi trời ơi, Lâm Tây Tây không muốn nghe lén cha mẹ đâu, cô thực sự không phải là một đứa trẻ không biết gì…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play