Samir nghiêm nghị nói: “Chuyện của khoa Chiến đấu dĩ nhiên không đến lượt tôi can thiệp, nhưng chuyện của Aelric thì lại liên quan rất nhiều đến tôi.”
‘Nhân tộc là loài sinh sống theo cộng đồng, rất coi trọng cách người khác nhìn nhận về mình, vì vậy, cần thường xuyên nhấn mạnh vị trí của họ trong lòng bạn, đặc biệt là trướcđám đông.’
—— Trích từ “Cẩm Nang Tán Đổ Mọi Chủng Tộc – Phần Dành Cho Nhân Tộc—— Tác Giả Vivian'”
Samir nhớ lại nội dung trong cuốn sách, thấy mọi người đều mang vẻ mặt ngạc nhiên thì thầm gật đầu hài lòng.
Đúng vậy, cứ tiếp tục thể hiện ổn định như thế này, Aelric rồi cũng sẽ cảm động mà thôi.
Học sinh của khoa Chiến đấu im lặng một lúc, ánh mắt di chuyển giữa Samir và Aelric. Lúc này, vì có người khác ở đây nên hắn cũng không tiện làm gì thêm, chỉ nói với Aelric: “Khoa Chiến đấu không phải nơi dễ dàng đâu, thưa Thánh tử. Mong ngài tự biết giữ mình.”
Aelric thò đầu ra từ phía sau Samir, vẻ mặt không cảm xúc, nói: “Các ngươi cũng vậy.”
Mấy học sinh khoa Chiến đấu tỏ vẻ bất bình nhưng cuối cùng cũng rời đi. Samir quay lại nhìn Aelric, nói: “Wow, cậu thật là hung dữ.”
Aelric trước giờ chỉ nghe hắn nói vô số lời khen ngợi thái quá, lần đầu bị nhận xét như vậy, nhất thời ngẩn người.
Samir: “Nhưng tôi thích điều đó!”
Aelric: “...”
Quả nhiên là như thế.
Khi mấy học sinh khoa Chiến đấu bao vây hắn, Aelric đã cảm nhận được sự hiện diện của Samir ở trên lầu. Sau đó, những lời nói của các học sinh này cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Chỉ có thể nói rằng, không hổ danh là Học viện Tổng hợp Liên minh được hoàng thất chống lưng, học sinh ở đây có thái độ hoàn toàn khác so với người bên ngoài về Giáo hội Ánh sáng.
Hiện nay, có hơn hai mươi vị thần được công nhận, chẳng hạn như chiến binh thờ Thần Dũng Cảm, người lùn thờ Thần Rèn Luyện, tinh linh thờ Nữ Thần Rừng Xanh và Nữ Thần Tự Nhiên, pháp sư thờ Thần Ma Pháp và Nữ Thần Trí Tuệ, v.v. Phần lớn tín ngưỡng không xung đột lẫn nhau, ngoại trừ các giáo phái đối lập như Thần Hắc Ám và Thần Ánh Sáng, Thần Sát Phạt và Thần Hòa Bình, Thần Luật Lệ và Thần Du Mục, vốn mặc định trong trạng thái thù địch tự nhiên.
Thân phận Thánh tử của Giáo hội Ánh sáng chỉ nhận được sự tôn kính trong dân chúng, và điều này cũng là kết quả của hàng trăm năm nỗ lực gây dựng của Giáo hội. Trong học viện, phần lớn học viên tin thờ các vị thần như Nữ Thần Trí Tuệ, Thần Dũng Cảm, Thần Rèn Luyện, v.v.
Nhưng những học viên như nhóm vừa rồi lại có phần ngốc nghếch. Mặc dù trong lòng đa số học sinh khoa Chiến đấu chắc chắn đều không hài lòng với Thánh tử, nhưng việc ra tay hành động thực sự không mang lại lợi ích gì cho họ. Dù sao thì Thánh tử cũng là người được Giáo hội đưa vào học viện. Theo thông lệ, Thánh tử sẽ ở đây học một năm với tư cách là học sinh trao đổi, đồng thời, hoàng thất sẽ gửi một vị hoàng tử đến Giáo hội để học tập.
Lúc nhận thấy sự hiện diện của Samir, Aelric đã nghĩ không biết Samir có ra tay giúp đỡ mình không. Nhưng với thái độ công khai theo đuổi hắn của Samir, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Tuy nhiên, khi Samir thật sự từ trên trời nhảy xuống, Aelric vẫn cảm thấy có chút khác lạ. Cảm giác này có lẽ xuất phát từ việc hắn ta nghĩ rằng Samir sẽ xuất hiện, và Samir đã thật sự xuất hiện. Dù rằng mấy học sinh kia không thể gây phiền toái gì lớn với hắn ta, nhưng nếu tự mình giải quyết, hắn ta cũng phải tốn kha khá công sức.
Samir nhìn Aelric, đôi mắt sáng lấp lánh, ánh lên một tình cảm thuần khiết đầy yêu thích. Hắn vui vẻ nói: “Khoa Chiến đấu ở ngay cạnh khoa Ma Pháp, sau này tan học tôi có thể trực tiếp qua tìm cậu chơi rồi.”
Aelric khẽ mỉm cười.
Samir liếc nhìn phía sau hắn ta, đột nhiên hỏi: “Kỵ sĩ hộ vệ của cậu đâu rồi?”
Mỗi Thánh tử đều luôn có một kỵ sĩ hộ vệ bên cạnh. Ngay cả khi Aelric nhập học tại học viện, kỵ sĩ vẫn phải bảo vệ hắn ta mọi lúc, kể cả trong giờ học hay huấn luyện. Chính vì điều này, Aelric mới trở nên lạc lõng trong khoa Chiến đấu, nơi mà chiến binh thường là người bảo vệ người khác, còn Thánh tử rõ ràng lại là người được bảo vệ.
“Hắn vừa rồi giúp ta đi kiểm tra ký túc xá.”
Thực tế, kỵ sĩ đã bị những học viên kia cố ý tìm cách đẩy đi. Lời Aelric vừa dứt, kỵ sĩ hộ vệ liền hối hả chạy đến.
Nhìn thấy Thánh tử và Samir đứng chung với nhau, hắn ta gần như ngay lập tức đề cao cảnh giác. Hắn ta hướng về Aelric, cung kính nói: “Thánh tử đại nhân, ký túc xá đã được chuẩn bị xong, xin mời ngài theo tôi về nghỉ ngơi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Aelric gật đầu, rồi quay sang Samir nói: “Cảm ơn ngươi vì vừa nãy.”
Kỵ sĩ ngay lập tức lườm Samir. Dù không nói ra, ánh mắt hắn ta đã thể hiện rõ ràng: Ngươi lại vừa làm gì nữa đây!
Samir nghiêm túc nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không để Aelric bị tổn thương khi tôi ở đây!”
Sau khi Aelric rời đi, kỵ sĩ không nhịn được bèn hỏi: “Thánh tử đại nhân, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì cả.”
“Thánh tử đại nhân, xin ngài đừng giấu tôi,” kỵ sĩ nói. “Tôi có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho ngài trong học viện. Để đề phòng bất trắc, tôi cần biết bất kỳ nguy hiểm nào có thể xảy ra xung quanh ngài. Còn cả cậu Samir đó, tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đó…”
Aelric chậm rãi đáp: “Ta đột ngột nhập học, việc họ không hài lòng với ta là điều dễ hiểu. Arno, đừng vì vậy mà thù địch với họ. Ý chỉ của Chúa dạy chúng ta phải sống hòa nhã với mọi người. Nếu họ có thành kiến với ta, chúng ta càng nên dùng thiện ý và lòng bao dung để cảm hóa họ.”
“Vâng, Thánh tử đại nhân, ngài nói rất đúng!” Kỵ sĩ thầm nghĩ, Không hổ danh là Thánh tử đại nhân! Tâm tư và tấm lòng này, ta quả thật không thể sánh bằng.
Aelric khẽ cười, nhưng đôi mắt cụp xuống, che giấu ánh nhìn u ám. Khi rẽ qua góc hành lang, hắn quay đầu liếc nhìn, khóe mắt bắt gặp Samir vẫn đứng đó, vẫy tay chào mình.
Thật đơn phương…
Samir trở lại căn nhà nhỏ, cùng Ailu thu dọn một chút trước khi chuẩn bị rời đi. Ailu trêu chọc hắn: “Anh hùng cứu mỹ nhân à?”
“Chỉ là tình cờ thấy thôi, chẳng lẽ lại làm ngơ?”
Ailu liếc nhìn Samir vài lần. Từ lúc quay lại, Samir luôn giữ nụ cười ngốc nghếch trên mặt, chẳng khác gì một kẻ mộng mơ, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh Samir mà Ailu từng biết.
“Vui vậy sao?” Ailu không nhịn được hỏi.
“Vì hôm nay cậu ấy đã nói chuyện với tôi mà.” Samir hồi tưởng lại biểu cảm của Aelric, không kìm được lại nở thêm một nụ cười.
“Cậu rất thích cậu ta?”
“Tất nhiên rồi.”
Ailu khựng lại. Chuyện Samir công khai theo đuổi Thánh tử, cả học viện đều biết. Trước đây Ailu cũng nghe qua, nhưng không để tâm lắm. Điều duy nhất khiến Ailu hứng thú ở Samir chính là năng lực của hắn.