“Cậu cảm thấy thế nào?” Samir ghé sát lại hỏi: “Có cần nghỉ ngơi một lát không?”

Ailu khoát tay, nói: “Lúc đầu, tôi không thu được bất kỳ thông tin nào từ giấc mơ của cậu. Có vẻ đó chỉ là một giấc mơ bình thường. Nhưng với những pháp sư có năng lực cảm nhận mạnh, giấc mơ kèm theo cảm giác bất an thường là một dấu hiệu quan trọng của số phận.”

Samir gật đầu tỏ ý hiểu.

“Vì vậy, tôi đã lấy giấc mơ của cậu cùng những gì cậu kể làm trung gian, tiến hành thăm dò không gian. Kết quả tôi phát hiện có ít nhất ba địa điểm không thể thăm dò. Một nơi nằm ở phía Nam, một nơi nằm trong vùng biển, còn một nơi đến cả phương vị cũng không thể xác định. Nhưng tôi cảm nhận được ở đó tồn tại một sức mạnh cổ xưa cực kỳ mạnh mẽ. Số phận chỉ ra rằng tương lai của cậu có mối liên hệ mật thiết với ba địa điểm này.”

Hai nơi đầu tiên Samir không rõ, nhưng nơi thứ ba hẳn là Dãy Mosacher. Vì một số sự kiện xảy ra từ vài trăm năm trước, Dãy Mosacher đã phải phong bế mọi sự thăm dò từ bên ngoài.

Ailu tiếp tục: “Ngoài ba không gian này, số phận còn đưa ra một từ khóa: Hỗn loạn.”

“Hỗn loạn?” Samir nhíu mày. Từ khóa này thực sự rất mơ hồ.

Samir suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi điều mình quan tâm nhất: “Kết quả tiên tri có nhắc đến Tinh Linh Tộc không?”

“Không có.” Ailu trả lời, rồi nói tiếp: “Dù kết quả tiên tri rất mơ hồ, nhưng nhìn chung, tôi không cảm nhận được bất kỳ mối nguy hiểm nào.”

Samir thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì tôi yên tâm rồi. Cảm ơn cậu, chi phí nguyên liệu tôi sẽ bù lại cho cậu. Thật sự làm phiền cậu rồi.”

Ailu quả thực rất mệt, nhưng hắn ta không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Samir. Lẽ ra ngay khi gặp trở ngại ban đầu hắn ta nên dừng lại, nhưng hắn ta vẫn cố gắng tiến xa thêm một bước, khiến bản thân tiêu hao rất nhiều sức lực.

"Không cần đâu." Ailu bình thản nói: "Mấy chuyện này với tôi chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."

Hắn ta đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, lén lau mồ hôi, sau đó ánh mắt chợt ngưng lại, khẽ kêu lên: "Này, cậu nhìn kìa, có phải là Thánh Tử không?"

Samir đi đến cửa sổ, nhìn xuống thấy bên dưới tòa nhà có một nhóm học viên cao lớn đang vây quanh Thánh Tử. Nhìn bộ đồng phục, hẳn là học viên của Khoa Chiến Đấu. Khoa Chiến Đấu đào tạo các chiến binh, mà phần lớn là chiến binh cận chiến. Trong chiến đấu, họ luôn là người đứng ở tuyến đầu, vì vậy những chiến binh thường gắn liền với hai từ: vinh quang và hy sinh. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Samir biết rằng Aelric đã gia nhập Khoa Chiến Đấu và hôm nay vừa học xong buổi học đầu tiên. Nhưng xem tình hình hiện tại, có vẻ như Aelric chưa được các học viên của Khoa Chiến Đấu chấp nhận. Hắn thậm chí vẫn mặc chiếc áo choàng trắng của Thánh Điện, tay cầm cây thánh trượng dài, mái tóc bạch kim tung bay trong gió, hoàn toàn lạc lõng với những học viên xung quanh.

Người kỵ sĩ hộ vệ lúc nào cũng theo sát bên cạnh hắn cũng không thấy đâu.

"Khoa Chiến Đấu không phải là nơi dành cho một Thánh Tử cao quý như ngài đâu." Một học viên đứng đầu nhóm nói.

Aelric không nói gì. Ánh mắt hắn bình tĩnh, bị nói như vậy dường như không khiến hắn thấy khó chịu. Hắn chỉ nhìn học viên đứng đầu bằng ánh mắt điềm nhiên.

"Học viện Tổng Hợp Liên Minh không giống bất kỳ nơi nào khác." Học viên đó từ tốn nói: "Để vào được học viện, phải trải qua những kỳ kiểm tra nghiêm ngặt. Đặc biệt là học viên của Khoa Chiến Đấu, phải vượt qua những cuộc phiêu lưu thập tử nhất sinh mới giành được quyền gia nhập. Mỗi năm có hàng vạn người muốn vào Khoa Chiến Đấu, nhưng cuối cùng chỉ có năm mươi người được chọn."

"Thánh Tử đại nhân, nếu chỉ nói về khả năng chiến đấu bằng kiếm hoặc súng, ngài có nghĩ mình nằm trong top năm mươi của hàng vạn người đó không?"

Aelric trầm ngâm đáp: "Hiện tại thì chắc chắn là không."

Học viên Khoa Chiến Đấu cười lạnh: "Nhưng với ngài, điều đó chẳng quan trọng. Bất kể ngài muốn vào phân viện nào, đều không cần bất kỳ bài kiểm tra nào. Đã như vậy, tại sao Thánh Tử đại nhân không chọn Khoa Lịch Sử nhẹ nhàng hơn hoặc Khoa Lý Luận Phép Thuật danh giá hơn?"

Samir từ trên lầu chăm chú quan sát Aelric, cũng tò mò muốn biết tại sao hắn lại chọn Khoa Chiến Đấu.

Aelric không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vậy ngươi muốn ta làm gì?"

"Hằng năm, Khoa Chiến Đấu chỉ tuyển 50 người, nhưng không phải cả 50 người đều tốt nghiệp được. Dù vậy, đây vẫn là nơi hầu hết mọi người đều khao khát vào bằng mọi giá." Học viên dẫn đầu nói: "Vì lợi ích của ngài, xin Thánh Tử đại nhân hãy chuyển sang một phân viện khác, bây giờ vẫn còn kịp."

Aelric đáp: "Nhưng ta lại cảm thấy nơi này khá tốt."

Thái độ nhẹ nhàng của hắn khiến học viên Khoa Chiến Đấu tức giận. Người đó nói: "Chính cái thái độ đó của ngươi làm ta ghét cay ghét đắng. Mỗi học viên Khoa Chiến Đấu đều phải trải qua các bài kiểm tra khắt khe mới được vào đây. Những kẻ như ngươi, được đặc cách vào mà không cần nỗ lực, khiến ta cảm thấy rất phẫn nộ. Đối với mọi học viên của Khoa Chiến Đấu, điều này thực sự là bất công!"

Aelric khẽ cười: "Chỉ một suất thôi mà, đã khiến ngươi thấy bất công rồi sao?"

Câu nói này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Đám học viên Khoa Chiến Đấu này quả thật giống như những gì người ta thường hình dung: nóng nảy và bộc trực. Đặc biệt là học viên dẫn đầu, người này thậm chí đã giơ nắm đấm lên.

Samir hét lên một tiếng: "Nguy hiểm!" rồi đẩy mình khỏi khung cửa sổ, đáp xuống ngay giữa Aelric và đám học viên Khoa Chiến Đấu. Cùng lúc đó, một cơn gió nhẹ quấn lấy, giữ chặt cánh tay của học viên Khoa Chiến Đấu vừa định ra tay kia.

Vẫn đứng trên tầng hai, Aelric hơi mở to mắt, nhận ra Samir vừa sử dụng Phong Phược Thuật mà không cần duy trì tư thế niệm chú, khiến hắn không khỏi kinh ngạc về năng lực ma pháp nguyên tố của Samir.

Ma pháp tâm linh, ma pháp nguyên tố, nghe nói Samir còn rất giỏi cả ma pháp biến hóa…

Aelric lặng lẽ siết chặt tay nắm trên lan can.

Samir sau khi nhảy xuống, lập tức để Aelric đứng ra sau lưng mình, nói với học viên kia: "Học đệ, đâu cần phải động tay động chân như vậy." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mọi người đều bị cú xuất hiện bất ngờ từ trên trời rơi xuống của Samir làm cho sững sờ. Aelric, bị chắn sau lưng, đột nhiên tầm nhìn bị mái tóc bạc dài của Samir che phủ.

"Samir…?"

"Xin lỗi, vừa rồi tôi ở trên tầng hai, vô tình nghe được cuộc đối thoại của các cậu." Samir chỉ tay về phía căn nhà trắng nhỏ: "Dù sao đi nữa, bây giờ Aelric cũng đã là học viên của học viện. Học viện không có truyền thống đe dọa, hay thậm chí là dùng vũ lực với tân sinh."

Những người xung quanh phản ứng lại một lúc, mới liên kết được tên Thánh Tử đại nhân với cái tên Aelric.

Samir giải trừ Phong Phược Thuật, học viên kia vung vẩy nắm đấm của mình rồi nói: "Samir học trưởng, đây là việc nội bộ của Khoa Chiến Đấu, không liên quan đến anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play