Đến nhà hàng, cửa kính được người bên trong mở ra, nhân viên phục vụ dẫn họ vào. Nội thất nơi này rất đặc trưng, bàn ghế gỗ vuông màu tối, trên trần treo các mô hình bắp ngô và lúa mì, bên cạnh các bàn ăn có một bình hoa nhựa hồng môn.  

Phòng ăn chính gần như đã kín chỗ. Họ được sắp xếp một bàn ở góc, nhân viên mang thực đơn ra, Cố Trạch Án đưa cho Kha Yến: "Cứ gọi thoải mái, đừng khách sáo."  

Lần trước ở nhà Cố Trạch Án, cậu ăn ba món: canh sườn củ cải, rau cải sốt dầu hào, và trứng xào cà chua. Kha Yến đoán anh thích đồ ăn thanh đạm, nên gọi cải thảo hầm và tôm luộc. Cậu để lại hai món cho Cố Trạch Án chọn.  

Cố Trạch Án lật thực đơn, gọi phục vụ: "Bò xào cay, cá sốt chua ngọt, thịt kho tàu hai miếng, thêm nửa con gà nướng và một bình nước ép ngô."  

Ở nhà lười nấu ăn, anh thường làm những món đơn giản cho nhanh gọn. Dịp Tết ở nhà bố cũng chẳng ăn ngon, hiếm khi ra ngoài, sao có thể để bụng mình chịu thiệt.  

Kha Yến nhấp một ngụm trà đại mạch, càng chắc chắn hơn: Cố Trạch Án đúng là có ý với chú cậu. Rõ ràng khẩu vị nặng, ăn khỏe thế này, mà còn giả vờ nấu mấy món như canh củ cải, rau cải, cà chua trứng để lừa chú cậu!  

Cậu đặt cốc trà xuống, hỏi thẳng: "Chỗ này nhìn được đấy, anh từng đến với chú tôi chưa?"  

"Cậu ấy bận lắm, còn bận hơn cả tôi." Cố Trạch Án dùng nước nóng tráng cốc, nhân viên đã mang nước ép ngô lên. Anh rót một ly đưa cho Kha Yến, nói tiếp: "Còn có một nhà hàng hải sản cũng ngon. Lần sau rủ chú cậu, chúng ta ba người đi cùng." 

Kha Yến xem như đã nhìn thấu: chưa kịp ăn bữa này, anh đã tính đến chuyện hẹn chú cậu ăn bữa sau. Chiêu này đúng là cao tay.  

Kha Yến mím môi, hơi bực mình nói: “Chú tôi không thích ăn hải sản.”  

Cố Trạch Án nhìn cậu: “Thế thì chúng ta đi với nhau nhé?”

Kha Yến ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn, đôi mắt Cố Trạch Án sáng lấp lánh như vì tinh tú trên bầu trời, khóe miệng mang theo ý cười, trông có vẻ rất vui. Cậu khẽ hỏi: “Chỉ hai chúng ta thôi sao?”  

Cố Trạch Án gật đầu: “Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ mời.”  

“Được thôi.” Kha Yến kéo mạnh khóa áo, “Phòng này nóng quá.”  

“Đưa đây, để tôi giữ cho.”  

Kha Yến cởi áo phao, Cố Trạch Án đưa tay đón lấy, gấp lại gọn gàng, hơi nén xuống rồi đặt lên ghế trống.  

Cố Trạch Án uống một ngụm nước ép ngô, liếm môi hỏi: “Cậu học trường nào?”  

“Đại học N.”  

“Cũng được.” Cố Trạch Án gật đầu, lại nói: “Kém chú cậu chút.”  

Kha Yến hơi nghẹn họng, mặt lập tức biến sắc.  

Cố Trạch Án thấy thế thì cảm thấy rất buồn cười, tâm tư của cậu nhóc này viết hết lên mặt, cao lớn là vậy mà lòng dạ lại nhỏ nhen.  

“Hôm nay xem phim gì?” Anh nhanh chóng đổi chủ đề.  

“Phim trinh thám.”  

“Hay không?”  

“Còn chưa hiểu nổi mà.” Kha Yến nhìn anh, “Hay là lát nữa tôi mời anh xem phim?”  

Cố Trạch Án lắc đầu: “Tôi không xem phim, có thời gian đó thà về nhà làm thêm còn hơn.”  

“… Anh cũng mê công việc thật đấy.”  

Nhân viên mang đồ ăn lên, Cố Trạch Án dịch món ăn về phía cậu: “Ăn đi, không đủ thì gọi thêm.”  

Đồ ăn vừa mang lên, Cố Trạch Án không còn tâm trí trò chuyện, chỉ nghĩ xem ăn xong bữa này về nhà sẽ xử lý công việc nào trước. Lúc anh đang gắp thịt kho tàu, tách riêng mỡ và nạc ra, Kha Yến đột ngột hỏi: “Anh, anh thực sự không nhớ gì về tôi sao?” Giọng cậu pha chút oán trách.  

Cố Trạch Án nhìn miếng thịt kho trước mặt, bỗng nhiên nhớ ra.  

Mẹ anh mất sớm, dì anh từng chăm sóc anh một thời gian. Sau đó, vì thành tích học tập của anh không tốt, bố anh chuyển công tác đến một trường gần nhà để tiện quản lý. Khi đó, ông rất nghiêm khắc với anh, gần như áp dụng kỷ luật quân đội.  

Cuộc sống của anh như một chiếc đồng hồ, liên tục bị chỉnh lại.  

Hồi cấp ba, anh ở ký túc xá. Chủ nhật là ngày thăm nom, phụ huynh được vào trường gặp con cái. Bố anh chỉ đến một lần, là lần anh để quên sách làm văn ở nhà.  

Gia đình Kha Thịnh Phàm thì luôn có người đến, cha mẹ già, rồi cậu cháu trai nhỏ.  

Có lần sinh nhật Kha Thịnh Phàm, anh ấy kéo anh đi ăn cùng. Trong căng tin, anh ngồi đối diện Kha Yến, nhìn cậu nhóc phân loại miếng thịt kho, vứt phần mỡ đi.  

Thực ra, hồi nhỏ Cố Trạch Án cũng làm vậy, nhưng bị bố đánh một trận. Từ đó, anh gần như không ăn thịt kho tàu nữa.  

Kha Yến vứt phần mỡ, không bị mắng, lại còn được ăn bánh kem.  

Cố Trạch Án nhớ lại Kha Yến, cũng nhớ về bố mình. Suy nghĩ lan man, anh lại nghĩ đến trận đòn hồi lớp 12. Vết thương sau lưng đã lành, nhưng thỉnh thoảng vẫn đau âm ỉ. Anh từng soi gương xem, rõ ràng không có sẹo.  

Cố Trạch Án hít sâu, trở về thực tại, dùng đũa chọc vào miếng thịt kho trong bát. Những ký ức đã như gió thoảng qua, anh không ngừng tự nhủ mình bây giờ có khả năng sống bất kỳ cuộc đời nào mình muốn.  

Cố Trạch Án cười tươi: “Nhớ chứ, Kha Yến mà, tôi nhớ.”  

Kha Yến: “... Lại giả vờ! Anh rõ ràng không nhớ!”  

Cố Trạch Án thấy cậu tức tối, tâm trạng vui vẻ hẳn, đưa tay xoa đầu cậu.  

Một bóng người đứng bên bàn, giọng khàn vang lên bên tai: “Cố Trạch Án?”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play