Hai mươi phút trôi qua rất nhanh. Trong tiếng pháo náo nhiệt, đoàn xe rẽ vào một con hẻm nhỏ trước nhà cô dâu. Mọi người từ đó đi bộ vào nhà.
Cố Trạch Án xuống xe, đi theo sau chú rể. Vương Nham Cầm trông rất phấn khởi, ghé sát tai anh nói gì đó, nhưng tiếng pháo ồn ào khiến anh chẳng nghe được câu nào. Sau đó, Vương Nham Cầm nhét vào tay anh một xấp phong bì đỏ, chỉ loáng thoáng nghe thấy dặn rằng đừng tiết kiệm, gặp ai cũng phát.
Cố Trạch Án không nhịn được cười, nhét xấp phong bì dày cộp vào túi áo. Ngẩng đầu lên đã thấy mặt Vương Nham Cầm đỏ bừng, chưa rước dâu mà trông đã như say rượu.
Cố Trạch Án cảm thấy đồng cảm, cũng thấy vui thay cho anh bạn. Anh lại nghĩ đến Lý Diễm, mong rằng đám cưới cuối năm của anh ấy cũng sẽ nhộn nhịp thế này.
Cả đoàn đi đến dưới tòa nhà. Theo lệ thường phải đốt pháo, nhưng không khí đột nhiên trở nên lặng ngắt một cách kỳ lạ. Họ hàng nhà gái nhìn nhau đầy bối rối, đứng dưới bóng cây, ánh mắt lấm lét nhìn về phía chú rể.
Vương Nham Cầm sờ lên mặt, khẽ hỏi Cố Trạch Án:
“Làm sao vậy? Mặt tôi có dính son à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play