Cố Trạch Án đã nhiều năm rồi không tức giận như vậy, kéo cà vạt làm bật cả khuy áo sơ mi, đá giày đi vào nhà, thô bạo đập cửa tủ lạnh để xả giận, lấy ra một lon bia lạnh, vừa đi vừa mở nắp, xì một tiếng, bọt trắng trào ra ào ạt, chảy ướt cả mu bài tay, nhỏ giọt xuống sàn nhà.
"Chậc..." Cố Trạch Án cảm thấy mình xui xẻo tới cùng, anh ném cả lon bia vào bồn rửa, rửa sạch bọt trên tay, rồi lấy khăn lau, quỳ xuống lau sàn nhà.
Anh liên tục lau đi lau lại cùng một chỗ, khớp tay trầy một miếng da, trong đầu chợt vang lên tiếng roi mây quất vào lưng, anh chỉ viết một bức thư tình, chỉ yêu đương một lần thôi.
Anh ngồi bệt xuống sàn, ôm gối thẫn thờ, điện thoại kêu không ngừng, rung đến tê cả đùi, anh bất đắc dĩ móc điện thoại ra, định thần lại rồi nghe điện thoại của khách hàng.
Sau cuộc trò chuyện kéo dài hai mươi phút, khi kết thúc cuộc gọi, anh cúp máy, nụ cười trên mặt đã có phần cứng đờ, lúc buồn cũng phải đi làm, cũng phải lau nhà, cũng phải giả vờ như mình chẳng để tâm gì cả.
Đôi khi anh cảm thấy mình như một đứa trẻ mặc quần áo người lớn, mặc bộ vest thẳng thớm, cười nói phong lưu, nhưng trong xương cốt vẫn sống trong quá khứ, vẫn chưa thoát khỏi mùa đông năm mười tám tuổi ấy.
Sau khi đặt điện thoại xuống lại rung thêm vài cái, là tin nhắn của Kha Yến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT