Tống Triều Văn ngưng lại trong nháy mắt, sau đó rất nhanh phản ứng lại "Rolls-Royce ảo giác" và "Rolls-Royce Phantom" khác nhau, cười nói: “Cậu thực sự rất thú vị.”

Ánh mắt anh nhìn Giang Sách mang theo vài phần nghiền ngẫm, khác hẳn với thái độ lễ phép khách khí vừa rồi.

Giang Sách không để ý đến những điều đó, cưỡi lên chiếc "Rolls-Royce ảo giác" của mình, hướng về phía Quan Tinh La nói: “Tạm biệt nha.”

Quan Tinh La lúc này mới rời mắt khỏi bánh xe, nhìn về phía Giang Sách nói: “Sáng mai gặp lại ở chỗ cũ.”

Trong lòng Giang Sách lẩm bẩm, vốn dĩ cậu còn định tự mình lái xe đi học, xem ra ngày mai cũng không thoát được.

Cậu gật gật đầu: “Biết rồi.”

Quan Tinh La mỉm cười với cậu.

Giang Sách vẫy tay, dùng sức đạp xe, nhanh chóng rời đi, để hai người phía sau ở lại cùng nhau.

Giang Sách ngày đầu tiên đi học cảm thấy rất hài lòng, trường cao trung trọng điểm có các thầy cô dạy học rất tốt, dù là ban song song cũng không qua loa.

Sau đó, chuyện của Quan Tinh La so với tưởng tượng dễ dàng ứng phó hơn, khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Giang Sách cưỡi xe đạp, trong gió lạnh đầu xuân cuối đông lao nhanh về phía trước.

Tóc mái trên trán hơi dài che đi một phần mắt, nhưng nhờ gió lạnh thổi tung lên, để lộ khuôn mặt thanh tú của cậu, khiến mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.

Cơn gió lạnh như lưỡi dao cắt qua mặt, nhưng cậu không thấy đau, ngược lại cảm thấy sảng khoái.

Tuy nhiên, đường lớn khá đông, Giang Sách không muốn tranh đường với các phương tiện khác, nên quyết định quay lại Long Đầu để đi đường nhỏ.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu đến nơi này, không quen thuộc đường sá, trong chốc lát Giang Sách như lạc vào mê lộ. Không biết từ lúc nào, cậu đã rẽ vào một con hẻm nhỏ không rõ hướng.

Giang Sách dừng lại bên đường, nhìn xung quanh để xác định phương hướng chính xác.

Con hẻm này nằm ở khu vực phía sau, rõ ràng cách đường chính không xa, nhưng kỳ lạ là dân cư lại thưa thớt.

Vừa qua Tết Âm lịch, trời tối sớm, lúc này đèn đường đã bật sáng. Giang Sách dễ dàng nhìn thấy cuối con hẻm có hai nhóm người đang đứng đối diện nhau.

Màn đêm vừa buông xuống, những tia sáng cuối cùng từ chân trời phản chiếu lại, khiến cả thế giới dưới ánh sáng mờ nhạt trở nên u ám, phảng phất một tầng ánh sáng đỏ nhạt, giống như một bức tranh sơn dầu mờ ảo.

Phía trước Giang Sách, hai nhóm người đứng đối diện nhau, ánh sáng đỏ nhạt chiếu lên cơ thể họ, dáng đứng thẳng tắp, bầu không khí căng thẳng, cảm giác rất có khí thế.

Nếu không phải tất cả đều mặc đồng phục học sinh, cảnh tượng này hệt như trong một bộ phim với hai phe hắc đạo đang đối đầu sinh tử.

Giang Sách nhận ra một bên là học sinh của Lục Trung, mí mắt không khỏi giật giật.

Đối diện hình như là học sinh của trường kế bên. Hai bên giằng co, bầu không khí đầy mùi thuốc súng, rõ ràng không có chuyện tốt đẹp gì sắp xảy ra. Có thể đoán được, nếu muốn tiện đường về nhà, cậu sẽ phải đi ngang qua đám học sinh này.

Giang Sách suy nghĩ một chút, quyết định quay đầu xe, đi đường cũ để trở lại đường chính.

Thà rằng đi đường vòng cũng không để rước họa vào thân.

Giang Sách vừa mới xoay đầu xe, đám học sinh trường kế bên đột nhiên lên tiếng: “Còn gọi thêm người tới, muốn chết sao?”

Giang Sách ngẩn người.

Cậu mặc đồng phục của Lục Trung, rõ ràng bị xem là viện trợ từ phe đối thủ.

Giang Sách cạn lời. Với dáng vẻ nhỏ bé, chỉ cưỡi một chiếc xe đạp, cậu mà được xem như viện binh sao?

Đám học sinh mặc đồng phục Lục Trung cũng quay sang nhìn Giang Sách. Không rõ cậu từ đâu xuất hiện, nhưng ánh mắt họ nhìn cậu cũng chẳng tốt lành gì.

Họ nhanh chóng nhận ra ý định rời đi của Giang Sách, liền dùng ánh mắt cảnh cáo, như muốn nói: Nếu dám chạy, nhất định sẽ chết.

Mặc đồng phục của Lục Trung mà dám đào tẩu trước mặt đối thủ, không có chuyện học sinh Lục Trung để xảy ra chuyện mất mặt như vậy.

Giang Sách đứng yên tại chỗ, chưa kịp nghĩ phải làm gì thì nghe thấy một tiếng cười nhạo.

Học sinh đứng đầu nhóm Lục Trung quay lại, gọi cậu một tiếng: “Này!”

Giang Sách nghĩ bụng, đầu tiên là, tôi không phải tên “Này”…

Người này mặc đồng phục lỏng lẻo, khuôn mặt kiêu ngạo, đôi mắt thon dài sắc bén khiến người khác không khỏi dè chừng. Ánh mắt của hắn mang theo sự khinh thường và ngạo mạn, như thể chẳng xem ai ra gì.

Hắn chỉ vào Giang Sách, rồi chỉ xuống đất, nói: “Đứng yên ở đây mà nhìn.”

Nói xong, hắn xoay người, nhìn về phía đám học sinh trường chức năng đối diện, nhướng mày và nói: “Cần gì phải gọi thêm người? Một mình tao cũng đủ xử lý lũ ngu chúng mày.”

Những lời này hoàn toàn chọc giận đối phương, trận chiến ngay lập tức được khơi mào.

Hai nhóm người lao vào nhau, trong con hẻm tối đấm đá túi bụi.

Giang Sách đứng yên một góc, im lặng quan sát toàn bộ quá trình đám học sinh trung học đánh nhau.

Ánh mắt cậu dừng lại trên người vừa bảo cậu đứng yên. Hắn chiến đấu cực kỳ dữ dội, rõ ràng là thủ lĩnh phe Lục Trung. Những học sinh khác nhìn thấy lão đại mạnh mẽ như vậy khí thế liền dâng cao.

Giang Sách thầm nghĩ, cậu đại khái đã đoán ra người kia là ai.

Nguyên tác tiểu thuyết mà cậu đọc có ba nhân vật nam phụ, và người này chính là Kiều Giai – người cuối cùng trong số đó.

Thực tế, Kiều Giai không có tên trong danh sách nhập học chính thức của Lục Trung, chỉ là nhà hắn có tiền nên mua cho hắn một suất dự thính tại trường trung học trọng điểm này. Thế nhưng, Kiều Giai lại trở thành giáo bá của Lục Trung.

Hắn nhanh chóng chiêu mộ một nhóm học sinh Lục Trung nhiệt huyết, thích gây sự, tạo nên danh tiếng vang dội khắp nơi, khiến người nghe tên đã kinh sợ.

Trong thế giới thực, trước kia Giang Sách rất ít tiếp xúc với kiểu người như vậy, và ấn tượng của cậu về những kẻ thích đánh nhau này không hề tốt.

Nhưng Kiều Giai lại là một trong ba nam phụ quan trọng, không thể tránh được việc cậu phải dính dáng đến hắn.

Giang Sách nhìn Kiều Giai dẫn đám đàn em đánh nhau, Kiều Giai càng đánh càng hăng, trên mặt còn treo nụ cười biến thái.

Giang Sách nhìn một lúc, rồi lặng lẽ đẩy xe rời đi.

Những người đó đang đánh nhau khí thế ngút trời, căn bản không ai để ý đến cậu.

Giang Sách đạp xe trở lại đường chính, dành chút thời gian gọi điện cho cảnh sát, báo với các chú cảnh sát trong con hẻm nhỏ có người tụ tập đánh nhau, sau đó mới thong thả về nhà.

Bởi vì một đoạn nhạc đệm trên đường tan học này nên khi Giang Sách về đến nhà thì trời đã muộn.

Mẹ của nguyên chủ - Khúc Lan, đã về và đang nấu cơm trong bếp.

Căn bếp trong nhà nhỏ đến mức xoay người cũng khó khăn. Khúc Lan vừa cầm muôi, vừa quay đầu nói với Giang Sách: “Về rồi à? Mau đi rửa tay, sắp ăn cơm rồi.”

Giang Sách nghe lời, đi rửa tay. Khúc Lan mang đồ ăn ra, đặt lên bàn trong phòng khách.

Giang Sách liếc qua, có hai món mặn và một món canh, trông có vẻ đủ cho hai người, nhưng hai món ăn mặn chỉ có vài mẩu thịt vụn.

Khúc Lan bới một bát cơm lớn đặt trước mặt Giang Sách, cười nói: “Đói rồi phải không? Mau ăn đi.”

Trong bữa ăn, Khúc Lan hầu như không động đũa vào món có thịt, để dành hết cho Giang Sách, còn mình thì chỉ ăn cơm với canh.

Giang Sách nhìn không chịu nổi, gắp một đũa thức ăn cho Khúc Lan.

Khúc Lan ngạc nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt tràn đầy vui sướng: “Tiểu Sách biết quan tâm mẹ rồi.” Sau đó bà lại gắp thêm nhiều thức ăn cho Giang Sách, nói: “Mẹ no rồi, con ăn nhiều vào.”

Giang Sách thở dài trong lòng.

Khúc Lan dò hỏi: “Hôm nay ở trường học ổn không?”

Giang Sách gật đầu, không nói gì thêm.

Khúc Lan cũng không để tâm đến sự trầm lặng của Giang Sách. Hôm nay cậu gắp đồ ăn cho bà, bà đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Giang Sách từ nhỏ đã có chút chậm chạp, thường ngày mơ màng hồ đồ. Khi điều kiện gia đình còn tốt, người nhà vẫn có thể kiên nhẫn dẫn dắt, rèn luyện cho cậu. Nhưng từ khi trong nhà xảy ra chuyện, hai mẹ con họ sống nương tựa vào nhau, lại phải gánh nợ nần, Khúc Lan chỉ cố gắng sống qua ngày, không còn sức lực để quan tâm đến trạng thái tâm lý của Giang Sách, lo lắng cậu ngày càng tự thu mình.

May mắn thay, tuy Giang Sách phản ứng chậm, nhưng thành tích học tập lại không tồi. Cậu thi đỗ vào trường trung học trọng điểm, thậm chí năm đầu cấp ba còn kết bạn được với vài người bạn.

Gánh nặng cuộc sống đè ép lên Khúc Lan đến mức khiến bà thở không nổi, nhưng đứa con trai lại là niềm hy vọng duy nhất của bà.

Giang Sách hiểu rõ tình cảnh của gia đình nguyên chủ. Sự trầm mặc hiện tại của cậu chỉ là vì không biết cách nào để hòa hợp với Khúc Lan. Cậu vừa mới xuyên không được vài tháng, nên vẫn chưa quen gọi Khúc Lan là “mẹ.”

Sau bữa cơm, Khúc Lan dọn dẹp bát đũa, tháo tạp dề và nói với Giang Sách:

“Mẹ đi làm đây, con ở nhà học bài ngoan nhé.”

Khúc Lan làm ba công việc một ngày, buổi tối còn có ca làm thêm. Bà vội vàng chạy về nhà chỉ để nấu cơm cho con trai.

Giang Sách nhìn theo bóng Khúc Lan rời đi, mím chặt môi.

Cậu quay lại phòng mình, ngồi xuống chiếc bàn kê từ những tấm ván gỗ, lấy sách vở ra làm bài tập.

Ngày khai giảng đầu tiên, các thầy cô đều biết học sinh chưa tập trung vào việc học, nên bài tập không nhiều. Hơn nữa, những kiến thức này Giang Sách đều rất quen thuộc, nên cậu làm bài rất nhanh.

Sau khi hoàn thành, cậu lật sách giáo khoa xem lại một lượt. Thấy thời gian vẫn còn sớm, cậu rút từ giá sách ra một tờ giấy nháp, suy nghĩ một lát rồi vẽ một bông hoa nhỏ ở giữa trang giấy.

Dùng hoa để tượng trưng cho nam chính trong tiểu thuyết vạn nhân mê thật sự không thể hợp lý hơn.

Sau đó, cậu viết tên vài nam phụ bên cạnh bông hoa nhỏ:

“Chu Hoàn, Tống Triều Văn, Kiều Giai.”

Nhớ lại ấn tượng đầu tiên về ba người mà mình đã gặp hôm nay, Giang Sách nghĩ ngợi rồi viết những từ khóa bên cạnh tên họ.

Chu Hoàn là “Khốc ca”, Tống Triều Văn là “Học bá", còn Kiều Giai là “Giáo bá".

Mỗi người đều xuất thân từ gia đình giàu có, có những đặc điểm riêng và vô cùng thu hút.

Giang Sách dùng bút vẽ một vòng tròn bao quanh bông hoa nhỏ, lẩm bẩm nói:

“Hắn rốt cuộc thích ai đây?”

Xác định sớm một chút, hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, thì cậu cũng có thể sớm được giải thoát.

Nhưng mà, tình yêu là tự do. Hơn nữa, Quan Tinh La hiện tại vẫn chỉ là học sinh trung học. Nếu tính yêu sớm thì không thể ép buộc người ta được.

Ở một góc khác của tờ giấy, Giang Sách viết tên trường đại học mà mình yêu thích, rồi đánh dấu đặc biệt ở dưới bông hoa.

Đây mới chính là mục tiêu chính của cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play