Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng ấm áp, chiếu sáng khắp căn phòng.

Đây là một căn phòng ngủ, không gian không lớn. Ngoài chiếc giường, chỉ có một chiếc tủ quần áo. Tủ quần áo đã có vài chỗ bong tróc sơn, để lộ những vết gồ ghề, ánh nắng chiếu vào tạo nên những mảng sáng tối lốm đốm trên bề mặt.

Giữa tủ quần áo và giường không phải là một chiếc bàn thông thường, mà là một tấm ván gỗ được kê làm bàn. Trên tấm ván phủ một chiếc khăn trải bàn với hoa văn cũ kỹ, biến nó thành một chiếc bàn học đơn giản. Ở góc bàn sát tường, những quyển sách được xếp ngay ngắn, vừa thấy liền biết rất được yêu thích.

Căn phòng tuy đơn giản, thô sơ, nhưng được dọn dẹp gọn gàng, không một hạt bụi.

Trên chiếc giường chiếm phần lớn diện tích của căn phòng, một thiếu niên đang nằm ngủ say. Mái tóc đen mềm mại phủ lên khuôn mặt, chỉ để lộ sống mũi cao và đôi môi hồng hào.

Ánh nắng ban mai nhảy múa trên làn da trắng mịn của cậu. Hơi thở của thiếu niên dường như hòa nhịp cùng ánh nắng. Một lúc sau, tiếng chuông báo thức vang lên ở mép giường, đánh thức thiếu niên khỏi giấc ngủ.

Giang Sách bị tiếng chuông đánh thức, mở mắt ra, ánh nhìn đầu tiên hướng về chiếc bàn học đơn giản, rồi chăm chú nhìn vào một chỗ rách nhỏ trên mép khăn trải bàn.

Người ta xuyên không thì tỉnh lại trên giường lớn trong biệt thự cả trăm mét vuông, từ phòng ngủ đến nhà ăn còn phải đi xe. Còn cậu, thức tỉnh là đối mặt với căn phòng chưa đầy mười mét vuông và chiếc bàn làm từ ván gỗ.

Giang Sách chấp nhận mà ngồi dậy, sâu kín thở dài.

Cậu đứng dậy bước ra khỏi phòng để rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, cậu đùa nghịch tóc mái hơi quá dài của mình.

Bởi vì tóc quá dài, che khuất nửa khuôn mặt, làm cậu không nhìn rõ ràng được diện mạo.

Giang Sách cũng không làm rõ ràng lắm chính mình là xuyên thân hay xuyên hồn, dù sao sau khi xuyên qua, ngũ quan không thay đổi, chỉ là gầy yếu hơn một chút, lưng cong khom xuống, tóc rối bù, trông có vẻ thiếu sức sống, khí chất hoàn toàn khác biệt so với trước kia.

Giang Sách duỗi tay vuốt trán, vén tóc lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú. Cậu tự nhận mình có ngoại hình không tệ, nhưng mỗi khi tóc buông xuống, khí chất ủ rũ của nguyên chủ lập tức khiến cậu trông bình thường như bao người khác.

Các tiệm cắt tóc quanh đây đều có giá quá đắt. Chờ ngày nào đó rảnh, cậu có thể đi xa hơn một chút đến một tiệm cắt tóc bình dân, nơi đó chỉ mất mười đồng.

Giang Sách lại lần nữa thở dài.

Chuyện này phải kể từ ngày thi đại học kết thúc. Hôm đó, sau khi thi xong, cả nhà tụ họp ăn mừng tại nhà ăn. Trên đường đi mua nước, Giang Sách nhìn thấy một đứa bé đứng một mình giữa đường lớn. Không nghĩ ngợi gì, cậu lao lên, kéo đứa bé ra khỏi trung tâm đường phố. Ai ngờ, đúng lúc đó, một tài xế say rượu lái chiếc xe mất kiểm soát lao thẳng về phía hắn.

Sau đó, cậu chết.

Chết ngay hôm sau kỳ thi đại học.

Có lẽ vì cái chết của cậu quá thảm, ông trời đã cho cậu một cơ hội sống lại. Cậu xuyên vào một cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, trở thành một nhân vật công cụ trong sách.

Nhân vật này là tùy tùng đi theo vai chính, ngoài việc làm chân chạy vặt cho nhân vật chính, hoàn toàn không có chút giá trị tồn tại nào.

Nguyên chủ sống trong một gia đình rất nghèo. Cha đã mất từ lâu, chỉ còn lại mẹ đã vậy còn nợ một khoản lớn. Điều kiện sống cực kỳ khó khăn.

Dù vậy, Giang Sách vốn dĩ đã cảm thấy biết ơn vì mình được sống lại, dù là trong tiểu thuyết. Có cơ hội kéo dài sinh mạng đã là điều không dễ dàng gì.

May mắn thay, thời điểm hắn xuyên không đến đây đúng vào kỳ nghỉ đông năm lớp 10. Điều này cho cậu một khoảng thời gian để thích nghi. Trải qua hơn một tháng, Giang Sách dần dần làm quen với thế giới này. Cậu nghĩ rằng khi khai giảng gặp các nhân vật chính, mình cũng có thể ứng phó dễ dàng.

Giang Sách chỉnh đốn bản thân xong, bước ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy trên bàn phòng khách có một cái bát. Trên bát được đậy một nắp giữ ấm. Đó là bữa sáng của cậu.

Xem ra là mẹ của nguyên chủ đã chuẩn bị cho cậu.

Giang Sách ngồi vào bàn, bữa sáng vẫn còn hơi ấm. Cậu lặng lẽ ăn hết, nhưng bữa ăn quá đạm bạc, chỉ đủ làm đầy bụng mà không có chút dinh dưỡng nào, hoàn toàn không đáp ứng được nhu cầu của cơ thể một thiếu niên đang lớn.

Ăn xong, cậu đứng dậy, trở về phòng lấy cặp sách rồi bước ra khỏi cửa chính.

Nhà của cậu cách trường học không quá xa, nhưng cũng không gần. Cậu có thể đi bộ đến trường. Khi sắp đến nơi, Giang Sách dừng lại ở một giao lộ.

Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng. Từng tốp học sinh mặc đồng phục đi ngang qua cậu.

Thế giới mà cậu xuyên không vào chính là một cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường theo mô típ vạn nhân mê. Nội dung chủ yếu xoay quanh câu chuyện ba "Hoàng tử vườn trường" tranh giành tình cảm của vai chính.

Không sai, là "Hoàng tử vườn trường".

Ba nam sinh trung học đẹp trai xuất sắc đều đồng loạt thích vai chính, không ngừng theo đuổi vai chính. Trong khi đó, vai chính lại lưỡng lự giữa ba người, mãi không thể đưa ra lựa chọn.

Cuốn tiểu thuyết này rất nổi tiếng trên mạng. Em gái của Giang Sách học sơ trung rất thích đọc nó. Vì tò mò, cậu cũng đọc thử vài chương. Ngay lập tức, cậu lộ ra vẻ mặt "ông chú trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại", và mạnh mẽ yêu cầu em gái ngừng đọc để tập trung học hành. Kết quả, hai anh em cãi nhau một trận.

Tiểu thuyết quá nổi tiếng, độ hot trên mạng rất cao. Tác giả không quyết định rõ ràng về cặp đôi chính, vì cả ba nam phụ đều có phong cách khác biệt, mỗi người đều xuất sắc và có lượng fan hâm mộ đông đảo. Fan của các nhân vật thường xuyên cãi nhau dữ dội, ai cũng khẳng định nhân vật mình yêu thích mới là chính cung.

Thậm chí, có người hy vọng tất cả nhân vật đều trở thành một cặp với vai chính.

Cuối cùng, tác giả còn mở cuộc khảo sát bình chọn để xem nhân vật nam nào được yêu thích nhất.

Giang Sách vốn không hứng thú với loại tiểu thuyết này. Sau đó, vì bận ôn thi đại học, cậu không còn chú ý đến tình tiết truyện nữa, cũng không biết vai chính cuối cùng chọn ai.

Kết quả trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, cậu lại xuyên không vào thế giới của tiểu thuyết này, còn xuyên thành tùy tùng bên cạnh vai chính.

Việc nhân vật này lại trùng tên trùng họ với cậu là chuyện thường thấy trong các tình huống xuyên không. Giang Sách không cảm thấy kỳ lạ chút nào, vì đây là thao tác cơ bản của thể loại này.

Cậu không đọc kỹ nguyên tác, chỉ biết sơ lược rằng nguyên chủ là tùy tùng bên cạnh vai chính,  tác dụng chính là làm cầu nối giữa vai chính và ba nam phụ, giúp vai chính tìm được tình yêu đích thực.

Đây chính là kiểu nhân vật công cụ thường thấy trong các tiểu thuyết tình cảm.

Nếu nói nghiêm túc, trường hợp của Giang Sách giống như một kiểu trọng sinh đặc biệt. Sau khi đã trải qua một lần chết, cậu rất trân trọng cơ hội sống lại này. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định không làm xáo trộn các quy tắc của thế giới này mà sẽ sống theo cốt truyện của tiểu thuyết.

Cậu sẽ ngoan ngoãn đóng vai tùy tùng, giúp vai chính tìm được “Hoàng tử định mệnh” của mình. Như vậy, cậu có thể an toàn vượt qua cốt truyện và đợi đến khi nó kết thúc, lúc đó cậu sẽ được tự do.

Cũng may, thế giới của cuốn tiểu thuyết này được xây dựng dựa trên hiện thực, và trường đại học mà cậu mơ ước ở kiếp trước cũng tồn tại tại đây.

Kiếp trước, vì chết ngay sau kỳ thi đại học, hắn không kịp biết điểm thi, cũng không thể điền nguyện vọng hay trải nghiệm cuộc sống đại học. Điều này khiến cậu nuối tiếc mãi.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Giang Sách có chút trầm xuống, nhưng rất nhanh cậu lấy lại tinh thần.

Cùng lắm thì thi lại một lần nữa trong thế giới này.

Đứng ở giao lộ, vừa mới lập hùng tâm tráng chí, cậu đã gặp ngay một người quan trọng.

Một chiếc siêu xe màu đen bóng loáng lao đến từ cuối con đường, rồi dừng lại ngay trước mặt Giang Sách.

Từ trên xe bước xuống một thiếu niên, môi hồng răng trắng, ngũ quan tinh xảo như được vẽ ra, đôi mắt đen láy sâu thẳm như mực tàu, ánh mắt trong trẻo nhưng lại mang thần thái sắc sảo. Toàn thân hắn tỏa ra khí chất thanh tao, tựa như không vướng chút bụi trần.

Hắn nhìn Giang Sách, nở một nụ cười nhạt. Đuôi mắt hơi cụp xuống, tạo cảm giác ôn hòa và gần gũi, khiến người khác không kìm được muốn lại gần.

Giang Sách thầm khen trong lòng. Không hổ là nhân vật chính trong nguyên tác, đúng là một tiểu tiên nam.

Trong tiểu thuyết, Quan Tinh La là nhân vật chính hội tụ mọi phẩm chất tốt đẹp: gia thế tốt, ngoại hình xuất sắc, tính cách thiện lương. Chính vì vậy, ba nam phụ mới đồng loạt yêu thích hắn.

Giang Sách trấn định lại tâm trí, bước lên phía trước, chào hỏi: “Khai giảng vui vẻ.”

Quan Tinh La là con trai của một gia đình giàu có, nhưng lại chọn học tại một trường công lập để tránh gây chú ý. Mỗi ngày, tài xế sẽ đưa hắn đến gần trường học, sau đó hắn sẽ tự đi bộ vào.

Ngày đầu tiên của học kỳ mới cũng không ngoại lệ. Là một tùy tùng của Quan Tinh La, Giang Sách đã đến sớm để chờ ở giao lộ, chuẩn bị cùng hắn đi học.

Quan Tinh La khẽ nhếch khóe môi, trong mắt ánh lên nét cười như gió xuân: “Chào buổi sáng, Giang Sách. Kỳ nghỉ đông vừa rồi thế nào?”

Kỳ nghỉ đông của Giang Sách chủ yếu dành để thích nghi với cuộc sống ở thế giới mới, mỗi ngày đều rất bận rộn. Cậu mơ hồ trả lời: “Cũng ổn.”

Quan Tinh La không hỏi thêm, chỉ gật đầu nói: “Vậy thì đi thôi.”

Giang Sách nghĩ rằng, đã là tùy tùng thì phải tự giác. Cậu liền chủ động đứng sau Quan Tinh La, chuẩn bị theo sau hắn.

Quan Tinh La khựng lại, dường như không ngờ rằng Giang Sách sẽ đi sau mình. Suy nghĩ một lát, hắn quay người bước về phía trước.

Nhưng Giang Sách ngẩn người. Cậu đã đi qua con đường này vô số lần, dù mới xuyên chưa lâu nhưng cũng đủ để nhận ra có gì đó không đúng.

Giang Sách chần chừ nói: “... Hình như không phải hướng này.”

Quan Tinh La dừng lại.

Hắn chậm rãi xoay người, chậm rì rì chớp mắt, rồi mỉm cười nhìn Giang Sách.

Giang Sách cũng nhìn lại hắn.

Hai thiếu niên đứng giữa giao lộ vào buổi sáng sớm, nhìn nhau không ai nói gì, cũng không ai di chuyển.

Một lúc sau, Giang Sách cuối cùng cũng phản ứng lại. Cậu vội bước lên phía trước, nói: “Bị muộn rồi.”

Không chờ Quan Tinh La trả lời, Giang Sách lập tức hướng về đúng hướng mà đi.

Quan Tinh La lúc này mới đuổi theo Giang Sách.

Giang Sách thầm nghĩ trong lòng, người này làm sao mà ngay cả đường cũng không nhớ nổi? Chẳng lẽ cũng giống mình, bị thay đổi linh hồn?

Ngay lúc đó, cậu ghe thấy tiếng động nhỏ phía sau. Giang Sách đột nhiên quay đầu lại và thấy Quan Tinh La với vẻ mặt mơ màng, ánh mắt phủ một lớp hơi nước mờ ảo, trông như chưa tỉnh ngủ.

Quan Tinh La nhận ra Giang Sách đang nhìn mình, liền nở nụ cười. Đôi mắt cong cong, hơi nước đọng trên hàng mi dài khiến cả người hắn như toát ra một sự mềm mại. Hắn hỏi khẽ: “Hửm?”

Giang Sách: “........”

Biểu cảm này quá quen thuộc – chính là kiểu trạng thái của người vừa rời giường, ngáp một cái rồi vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn.

Thì ra, ngay cả tiểu tiên nam cũng vì phải dậy sớm ngày khai giảng mà mệt mỏi, đến mức lơ mơ không nhớ nổi đường đến trường.

Khóe môi Giang Sách hơi nhếch lên không dễ nhận ra. Dù có là nhân vật chính trong nguyên tác, thì hiện tại Quan Tinh La cũng chỉ là một cậu thiếu niên lớp 10 mà thôi.

Giang Sách thu lại cảm giác ưu việt của một học sinh từng trải qua lớp 12, rồi dẫn Quan Tinh La đến trường. Trên đường, không ít học sinh khác ngoái nhìn Quan Tinh La.

Đúng là vạn nhân mê, Giang Sách thầm nghĩ. Dù ở đâu cũng thu hút ánh mắt người khác.

Khi hai người đến cửa lớp, Giang Sách ngẩng đầu nhìn tấm bảng trên đầu với dòng chữ lớn: Lớp 10 - 3.

Lần này, đến lượt Giang Sách rơm rớm nước mắt.

Quan Tinh La nhận ra sự khác thường, nghiêng đầu nhìn cậu, lo lắng hỏi: “Sao vậy, Giang Sách? Hôm nay cậu trông hơi kỳ lạ.”

Giang Sách hít sâu, mạnh mẽ lau mặt, rồi nói: “Không có gì, chỉ là... quá xúc động.”

Nghĩ đến việc mình phải học lại ba năm cấp ba, và ba năm sau lại phải thi đại học một lần nữa, cậu kích động đến mức không nói nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play