Khương Nặc lần lượt đưa cho bà ấy: “Mẹ à, không cần nấu cơm nữa nhé? Con có rất nhiều cơm.”
“Không nấu thì con mua gạo làm gì?” Vu Nhược Hoa lại phản đối: “Để đó đi, sau này không tiện nấu thì ăn, bây giờ có thể nấu thì tự nấu, có biết sinh hoạt không vậy?”
Vu Nhược Hoa nói xong bèn đóng cửa bếp lại. Mỗi lần nấu cơm, bà ấy đều đóng chặt cửa sổ, bởi vì cách âm quá tốt, Khương Nặc ở trong phòng khách gần như không nghe thấy tiếng động gì trong bếp.
Nhưng hiện tại không mở máy hút khói, lại xào nấu trong môi trường kín mít, Khương Nặc luôn lo lắng điều đó không tốt cho sức khỏe nên mới khuyên bà ấy ăn thức ăn có sẵn.
Nhưng bà ấy không muốn nên cô cũng không cưỡng cầu, chỉ để cho bà ấy uống nước suối không gian mỗi ngày hai lần. Hiện tại xem ra sức khỏe không thành vấn đề, làn da càng ngày càng sáng bóng.
Nghĩ đến đây, Khương Nặc cũng lấy gương ra nhìn kỹ chính mình.
Cô đã quên mất bao lâu rồi mình không nghiêm túc soi gương. Trong mười năm tận thế, cô đã từng quen với mùi lạ trên cơ thể mình, từ đó việc soi gương trowrr thành một loại giày vò.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play