Khương Nặc vào phòng, đưa đồng phục và giấy chứng nhận công việc mà Trịnh Nhất Hiên đưa cho Lý Mộng. Nhìn thời gian, còn hơn 2 tiếng nữa mới đến giờ tập hợp, cả hai người đều không còn buồn ngủ.
“Có thể ra ngoài đi dạo một chút không?” Lý Mộng trầm ngâm, hỏi Khương Nặc.
“Đi thôi.”
Ra khỏi phòng, bước ra khỏi khu chữ U, nhìn thấy những ô vuông nhỏ trong khu vực thẻ xanh, Lý Mộng nhíu mày khẽ nói: “Nếu người nhà của tôi còn sống thì có lẽ cũng không có lấy được chứng nhận căn cứ, trừ phi cậu tôi chịu giúp đỡ...”
Nói tới đây, giọng Lý Mộng trầm xuống, mấy ngày nay cô ấy đã suy nghĩ đến vô số khả năng, chỉ có con đường này là tỷ lệ sống sót cao nhất. Nhà ngoại của cô ấy giàu có, đương nhiên sẽ có mạng lưới quan hệ, nếu trong thời kỳ lũ lụt chịu ra tay giúp đỡ làm một tờ chứng nhận căn cứ thì cha mẹ còn có hy vọng sống sót, ở một nơi nào đó trong khu vực thẻ xanh.
Ngoài điều đó ra, cô ấy thực sự không thể nghĩ ra được điều gì khác.
Khương Nặc thấy cô ấy suy nghĩ nhiều cũng không cắt lời cô ấy. Hai người đi trong căn cứ một hồi, Lý Mộng nhìn điều kiện sinh hoạt của những công nhân kia, nghĩ đến mình đang sống thoải mái ở trong doanh địa, người thân của mình lại có thể xanh xao vàng vọt giống như những người này, trong lòng lại khó chịu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play