Trước giờ Vân Diệu đều cảm thấy họ Diệp chẳng là vấn đề gì cả, anh nhẹ giọng nói: “Cô không cần để ý đến bọn họ đâu.”
“Tôi không muốn gây phiền toái.” Khương Nặc nói.
Vân Diệu nghe xong, ánh mắt nhìn xuống đỉnh đầu của cô: “Tôi biết rồi.”
Thấy anh hợp tác như vậy, cũng nghe lời, tâm tình của Khương Nặc tức khắc thả lỏng, vỗ vỗ bả vai anh: “Ngoan, đi vào thôi.”
Cô đi vào trong, vừa đi vừa âm thầm quan sát, trung tâm nghiên cứu này được xây dựng trong một vách núi, chính là đẽo núi dựng nên, hành lang khá dài nhưng lại trống rỗng không có bất kỳ thứ gì.
Trên đường đi có đi ngang qua hai chiếc cửa sắt bị khóa chặt, tối đen như mực nên không nhìn rõ được gì, nhưng hẳn là khu nhà xưởng trước đây.
Tối lửa tắt đèn được vài phút, ngọn đuốc trong tay Trịnh Nhất Hiên cũng đã sắp tắt, lúc này bọn họ mới bước vào một căn phòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT