Dương Nịnh tự cảm thấy không còn uy hiếp, cũng không cần nuôi thêm một tên phế nhân, nên nhân lúc anh ta không chú ý đã đẩy anh ta từ cửa sổ tầng 22 xuống dưới.
Về sau chính là bị Chương Tam Bình tìm thấy, Chương Tam Bình muốn cô ta còn sống, mặc dù nhốt cô ta lại, nhưng vẫn cho ăn uống.
Cho dù ở tận thế, Dương Nịnh cũng chưa từng chịu khổ, hiện tại Chương Tam Bình trở mặt không quen biết, không phải đánh thì cũng là mắng cô ta, Dương Nịnh hận chết ông ta, mà Chương Tam Bình muốn biết cô ta rốt cuộc có giá trị gì đối với Giang Cầm, không có việc gì lại lôi kéo cô ta đánh đập một trận, tát liên tiếp mười bảy mười tám cái, đồng thời tiến hành đặt câu hỏi.
Nghe đến đó, Khương Nặc hỏi: “Vậy ông hỏi ra được gì không?”
“Không...” Chương Tam Bình nói: “Nhưng về sau tôi suy nghĩ rõ ràng, bởi vì Vũ Nô và tôi gặp nhau mấy lần, mỗi lần đều trong tình cảnh vội vội vàng vàng, như thể bề bộn nhiều việc, tôi đoán Diệp tiên sinh cũng không phải nhằm vào một mình Giang Cầm, mà chính là tất cả cấp cao của căn cứ thứ nhất Nam Giang.”
Sau tận thế, mưa to tàn phá bừa bãi vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.
Mãi cho đến khi xã khu đăng ký phát lương thực cứu trợ, cũng công bố con đường quyên tặng, rất nhiều người mới có thể nhìn thấy một tia sáng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT