“Nếu có thể trở về thì có ai mà không muốn trở về chứ?” Đôi mắt Lý Mộng rưng rưng, cô ấy cố gắng lau nước mắt nhưng làm thế nào cũng không lau hết được: “Nhưng trở về có ý nghĩa gì đâu chứ? Cha mẹ tôi chắc chắn đã không còn nữa rồi... Trước khi trời bắt đầu mưa to, tôi đã gửi không ít đồ về cho bọn họ, đến khi trời bắt đầu mưa, tôi cũng gọi điện bảo bọn họ khóa cửa lại... Nhưng tòa nhà mà nhà chúng tôi ở đều là hàng xóm rất nhiều năm, cha mẹ tôi sẽ không tàn nhẫn không giúp đỡ người khác cho nên tôi có nói thế nào cũng vô dụng…”
Nói đến đây, cô ấy chợt bật khóc, nước mắt trào ra khóc không thành tiếng.
“Có một buổi tối tôi mơ thấy mẹ mình. Tôi mơ thấy mình tựa vào mẹ giống như khi còn nhỏ. Mẹ nói với tôi rằng, Mộng Mộng, con vừa sợ bóng tối vừa nhát gan, ngủ cũng phải có mẹ ở bên, vậy lớn lên phải làm sao bây giờ? Tôi nói tôi không cần lớn lên, muốn ở bên bà ấy mãi mãi. Sau đó bà ấy ôm tôi trong giấc mơ, sau đó biến mất không thấy đâu nữa…Sau khi tôi tỉnh dậy, không biết vì sao mà trái tim tôi như thít chặt đau từng đợt, tôi chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như vậy, rằng sau này tôi không còn mẹ nữa.”
Khương Nặc cũng trầm mặc.
Tận thế đã làm thế giới này thay đổi rất nhiều.
Nhưng cho dù như vậy, mọi người vẫn phải tiếp tục sống.
Cô cũng đã mất đi người thân nhất, thậm chí là vì cô mà chết. Cô đã từng vô số lần mơ thấy khuôn mặt của mẹ trong giấc mộng lúc nửa đêm, nhưng chờ đến hừng đông, vẫn phải dựa vào chính mình cắn răng giãy giụa sống sót.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play