Vương Cường vừa đi không lâu, Ngô Đại Hà cũng tới.
Bởi vì là ban ngày nên lúc Ngô Đại Hà vào cửa dáng vẻ ít nhiều có chút lén lén lút lút, anh ta vẫn theo thói quen ngồi xuống sàn nhà, nói: “Vương Cường tịch thu hết lương thực cứu tế để trong nhà anh ta, mỗi ngày đều phát một ít, treo mọi người, trong tay anh ta ít nhiều vẫn còn thừa lại một chút lương thực, nhưng số lượng không nhiều lắm, làm như vậy cũng là vì muốn khống chế người trong tòa nhà, không để người khác chết đói, cũng không để họ ăn quá no, bọn họ sẽ một mực nghe theo anh ta.”
Lý Mộng vô cùng chán ghét Vương Cường: “Anh ta cũng chỉ là ở trong tòa nhà này ra vẻ uy phong một chút.”
Khương Nặc lại cảm thấy bình thường.
Đổi lại là người khác, nói không chừng còn làm tuyệt tình hơn Vương Cường.
Vương Cường đưa tới ba phần lương thực cứu tế, tổng cộng 15 cân. Một phần là của Lý Mộng, cô ấy giữ lại. Hai phần của Khương Nặc và mẹ, cô cũng nhận, nhưng cũng không có ý định dùng số lương thực này.
Đây là thứ quốc gia phát xuống để cứu mạng, Khương Nặc không thiếu lương thực. Sau này có cơ hội cô sẽ lặng lẽ đưa những lương thực cứu tế này cho người thật sự cần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT