Ngày hôm nay của Lạc Canh thật sự rất hỗn loạn.
Là con trai trưởng của Gia chủ gia tộc Capet, sinh ra đã ngậm thìa vàng, không nói muốn gió được gió muốn mưa được mưa, ít nhất thì về cơ bản không tồn tại chuyện gì khiến cậu phải bận tâm hay buồn phiền.
Cho dù thật sự có thì cậu cũng có thể nhanh chóng giải quyết được.
Nhưng lần này, cậu đoán rằng mình sẽ còn phải rối bời một thời gian dài.
Cái gì mà "em gái tôi không phải em gái tôi", "em gái ruột của tôi vẫn còn sống", "đã tìm ra địa chỉ của con bé", rồi "tự mình đi đón em về"?
Mấy lời này, từng chữ một đều quen thuộc cả, nhưng sao khi ghép lại với nhau thì cậu chẳng hiểu gì hết vậy?
“Dylan sẽ đi cùng con, nhớ hành động kín đáo một chút, chuyện này tạm thời không được để nhiều người biết.”
Cha của Lạc Canh, công tước đại nhân gia tộc Capet, lúc này mặt mày cũng lộ rõ vẻ u sầu.
Ông cũng không ngờ rằng, đứa con gái mà ông nuôi nấng suốt mười lăm năm, lại không phải con ruột của mình.
Dù thế nào đi nữa, dòng máu nhà Capet không thể để trôi lạc bên ngoài. Việc trước tiên là phải lập tức đưa con bé về đã, còn sau khi về rồi sắp xếp thế nào thì… cứ gặp người rồi tính tiếp.
Vừa nói, Công tước Capet vừa lướt tinh đoan vài cái, thông tin về Ngải Phù liền được gửi đến Lạc Canh.
“Mẹ và Lily có biết chuyện này chưa ạ?”
Sau khi trải qua một loạt những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, Lạc Canh vội vàng hỏi ra câu hỏi mà cậu quan tâm nhất.
Mẹ thì có lẽ không sao, nhưng Lily thì…
Dù gì thì con bé cũng đã gọi cậu là anh trai suốt mười lăm năm rồi. Lily lại là người mẫn cảm, chắc hẳn sẽ khó lòng chấp nhận chuyện này.
“Trước mắt cứ giấu mẹ con và Lily.”
Công tước Capet cau mày càng chặt hơn, tuy rằng kết quả điều tra hiện tại cho thấy chuyện này chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Năm đó, không ai ngờ rằng Công tước phu nhân sẽ sinh non, lại đúng lúc gặp phải bạo loạn.
Vốn dĩ, việc kiểm tra gien phải được tiến hành ngay từ đầu, nhưng vì bác sĩ đỡ đẻ lúc đó sợ trách nhiệm nên đã làm giả kết quả. Tuy nhiên, với tư cách là người đứng đầu gia tộc, trực giác của Công tước Capet cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Lily, một cô bé may mắn được trao đổi thân phận, đã hưởng thụ những điều kiện tốt nhất trong suốt mười lăm năm qua, hiện tại cũng đã trưởng thành vô cùng xuất sắc, một khi chuyện này bị công khai, tiếp theo sẽ vô cùng rắc rối.
Danh tiếng của nhà Capet có lẽ cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Nghĩ đến đây, Công tước Capet day day thái dương: “Đi đi, mọi chuyện cứ chờ đón con bé về rồi tính.”
Nhìn qua hồ sơ, đứa con gái này của ông xem ra cũng khá thông minh. Có thể tự chăm sóc bản thân trong tình cảnh cha mẹ nuôi đều qua đời, bản thân lại chưa thành niên, hơn nữa còn kiếm được tiền để cải thiện cuộc sống, chắc chắn không phải kẻ ngốc.
Công tước Capet chỉ mong rằng, nếu đã là một người không ngốc nghếch, thì cũng đừng là kiểu người tự cho mình là thông minh nhưng lại ngu xuẩn.
Lạc Canh rời đi với vẻ mặt hoảng hốt.
Vừa bước ra khỏi cửa, cậu đã thấy Dylan đứng chờ sẵn ở đó. Cậu chớp mắt hỏi: “Chúng ta đi ngay bây giờ sao?”
Dylan: “Ý của công tước đại nhân là càng nhanh càng tốt. Nhưng mà, thiếu gia, điều kiện tiên quyết là…”
Thành Vân Giang cách thủ đô không hề gần, cho dù đi bằng xe bay nhanh nhất, cũng phải mất hơn ba tiếng đồng hồ.
Hơn nữa, Dylan cũng không khuyến khích đi quá nhanh như vậy, vì như thế sẽ dễ bị những kẻ có tâm để ý. Họ chắc chắn sẽ tò mò muốn biết tại sao con trai công tước lại vội vã đi đến một nơi xa xôi như vậy để làm gì.
Dù sao thì đó cũng chỉ là ý kiến của Dylan. Với tư cách là một trong những quản gia dự bị, đương nhiên anh vẫn muốn làm theo ý của cậu chủ.
“Vậy thì sáng mai xuất phát đi.” Lạc Canh lên tiếng nói: “Nếu có ai hỏi thì cứ nói là tâm trạng tôi không tốt, muốn đến Vân Giang giải khuây.”
Hiển nhiên là cậu cũng nghĩ giống Dylan.
Khi mọi chuyện còn chưa ngã ngũ, gia tộc vẫn chưa nghĩ ra phương án giải quyết tốt nhất, thì chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Hơn nữa, nói thật lòng, với tính cách của cha cậu, giữa một đứa con gái ruột lớn lên ở bên ngoài suốt mười lăm năm và một đứa con gái nuôi được giáo dục tinh anh từ nhỏ, việc lựa chọn thật sự rất khó nói.
Lily có cấp độ tinh thần lực là A, từ nhỏ thành tích đã xuất sắc, lại được lòng mọi người, còn cô em gái tên Ngải Phù kia, cậu vừa mới vội vàng xem qua hồ sơ vài lần, thấy ghi là lớn lên trong một gia đình bình thường, cha mẹ nuôi lần lượt qua đời không lâu trước đây, sau đó bị người thân ác độc đuổi ra khỏi nhà, hiện đang sống một mình.
Hoàn cảnh thì đáng thương thật đấy, nhưng lại chẳng có gì nổi bật để dựa vào đó mà giành lấy lợi thế. Mà những điều đó còn chưa tính là quan trọng nhất.
Mấu chốt là cấp bậc tinh thần lực của cô bé chỉ có B.
Một cấp bậc quá đỗi bình thường.
Muốn nổi bật trong gia tộc Capet toàn những người ưu tú này, chỉ dựa vào danh phận "Con Gái Công Tước” thôi thì không đủ. Ngay cả bản thân cậu cũng luôn phải lo lắng nơm nớp.
Đương nhiên, có lẽ cậu đã suy nghĩ hơi nhiều. Mười lăm tuổi không phải là quá nhỏ, nhưng cũng chưa hẳn là lớn. Biết đâu cô em gái này lại có những tài năng khác thì sao? Xem trên tư liệu thì thấy có vẻ con bé hát cũng không tệ?
Tuy rằng gia tộc Capet cũng không quá cần một ca sĩ, nhưng dù sao vẫn còn hơn là chẳng có tài cán gì. Với những gia tộc như bọn họ, điều quan trọng hơn đó là khả năng mang lại lợi ích cho gia tộc.
Nếu như con bé thật sự có tiềm năng trở thành ca sĩ quốc dân, thì cũng không tệ.
Thời buổi bây giờ đâu còn như mấy trăm năm trước, quý tộc giờ sẽ chẳng còn thấy xấu hổ khi “bán nghệ” nữa. Chỉ cần có thể giúp gia tộc phát triển tốt hơn, đừng nói là bán nghệ, bán thân cũng có người làm ấy chứ.
Nếu không thì chuyện liên hôn tại sao lại xuất hiện nhiều như vậy?
Mà thôi, giờ nghĩ đến những chuyện đó còn quá sớm, cứ gặp người rồi nói.
Tư liệu dù sao cũng chỉ là tư liệu. Dù gì thì con bé cũng là em gái ruột của mình. Dù thế nào cũng không thể để em ấy một mình trôi lạc bên ngoài được.
Nếu em ấy thật sự chỉ là một cô gái bình thường, thì nhà Capet cũng không thiếu chút tiền để nuôi thêm một tiểu thư.
“Anh trai?”
Đang cùng Dylan bước nhanh về khu nhà của mình, vừa tính bụng sẽ bàn bạc thêm vài chi tiết, Lạc Canh chợt khựng lại khi bất ngờ chạm mặt một người mà lúc này cậu không muốn gặp nhất.
“Anh trai ~ Anh vội vã thế, có chuyện gì sao ạ?”
Lily ân cần hỏi han: “Có phải người nhà Công Nghi lại đến gây sự không ạ?”
Capet và Công Nghi là hai gia tộc công tước nổi tiếng của đế quốc, lịch sử còn lâu đời hơn cả Đế quốc Tinh Diệu. Thế nhưng, quan hệ giữa hai nhà mấy năm nay lại chẳng ra gì.
Xét cho cùng vẫn là vì hai chữ "lợi ích".
Các gia chủ thì tranh giành quyền lực, địa vị, đám con cháu phía dưới cũng so kè hơn thua đủ kiểu.
Như việc Lily bị thương lần này, chính là do người nhà Công Nghi ra tay.
Lạc Canh khi biết chuyện đã vô cùng tức giận, lập tức đòi trả thù.
Nhưng ai ngờ, cậu còn chưa kịp thực hiện kế hoạch trả thù, thì đã hay tin động trời này.
“Không, Lily không phải em đang dưỡng thương sao?” Tốt xấu gì cũng là đứa em gái đã sống chung suốt mười lăm năm, Lạc Canh đương nhiên không đến mức tuyệt tình mà làm ngơ: “Anh trai chỉ là định cùng Dylan thảo luận chút chuyện ở học viện thôi, không để ý nên đi hơi nhanh.”
Lily gật gù, không biết có tin vào lý do này không. Dù sao thì khi nghe nhắc đến chuyện học viện, cô cũng thuận miệng đáp lời: “Chờ sang năm, em sẽ được cùng anh trai đến trường rồi, vui quá đi ~”
Lạc Canh cũng cười đáp: “Anh cũng mong đến lúc đó lắm ~”
Hai anh em lại trò chuyện thêm vài câu, cuối cùng Lily vẫn là người tạm biệt trước, vốn dĩ cô ra ngoài là có việc, không thể trì hoãn quá lâu.
Riêng Lạc Canh, sau khi bị cuộc gặp gỡ bất ngờ này làm gián đoạn, ngược lại lại không còn thấy vội nữa. Cậu cứ thế dõi mắt theo bóng dáng của cô gái nhỏ khuất dần khỏi tầm mắt.
Nói thật, Lily và người nhà Capet quả thật không giống nhau lắm.
Cậu và cha mẹ đều có mái tóc vàng, Lily thì lại sở hữu mái tóc nâu đỏ nổi bật. Tuy nhiên, bà cố của họ cũng có tóc đỏ, thế nên mọi người cũng không ai nghĩ ngợi gì nhiều.
Cô bé dáng người không cao, ngũ quan lại thanh tú, trông như một tiểu thư đài các cần được che chở. Đứng cạnh Lạc Canh, người cao lớn với đường nét gương mặt sắc sảo, hai người nhìn thế nào cũng không giống anh em ruột.
Nhưng gia tộc Capet phát triển đến bây giờ, tổ tiên không biết đã lai tạp với bao nhiêu chủng tộc, thỉnh thoảng xuất hiện một vài trường hợp phản tổ cũng là chuyện bình thường.
Ai mà có đầu óc “to” đến mức suy đoán rằng nhà công tước lại có thể ôm nhầm con gái chứ?
Đều tại tình hình lúc đó quá hỗn loạn, lại có đến ba sản phụ cùng bị hoảng loạn mà sinh non. "Lily" thật sự cũng chẳng biết đã bị ai ôm đi mất, cuối cùng cũng không rõ vì sao lại trở thành con gái của cặp vợ chồng kia.
Còn về Lily hiện tại, cha mẹ ruột của cô tạm thời vẫn chưa điều tra ra là ai, có lẽ đã sớm mất mạng trong trận bạo loạn năm đó rồi.
Có quá nhiều chuyện cần phải suy nghĩ. Lạc Canh cả đêm không ngủ ngon giấc, nên sau khi lên xe bay riêng cùng Dylan, cậu định bụng sẽ chợp mắt một lát.
Ai ngờ vừa mới thiếp đi, người hầu trên xe bay đã đến xin chỉ thị, nói rằng xe bay của thiếu gia Lạc Tư đang bám theo phía sau họ. Nghe nói bọn họ muốn đến thành Vân Giang, cậu ta vội vàng liên lạc xin đi cùng.
Lạc Canh:… Đau đầu thật.
Cậu nhìn sang Dylan: “Với tính cách của Lạc Tư, chúng ta càng từ chối thì cậu ta càng hăng.”
Lạc Tư là em họ của Lạc Canh, từ nhỏ đã tính tình hống hách, thuộc kiểu người càng bị cấm đoán thì càng muốn làm cho bằng được.
Sao mà lại xui xẻo thế này, đúng lúc lại đụng phải cậu ta chứ!
Dù trong lòng không muốn thế nào đi nữa, Lạc Canh vẫn đành phải đồng ý cho Lạc Tư đi theo thỉnh cầu của cậu ta. Cậu chỉ thầm hy vọng rằng sau khi đến nơi hai người sẽ mỗi người một ngả.
—- Haizz, nhưng rồi hy vọng đó cũng tan thành mây khói.
Lạc Canh bất lực nhìn Lạc Tư bám theo mình dai như đỉa đói sau khi vừa đặt chân đến thành Vân Giang. Cậu bực bội hỏi: “Cậu không có việc gì khác để làm à?”
Lạc Tư nhếch miệng cười: “Không có nha ~”
“Anh Canh, thật ra em rất tò mò muốn xem anh định làm gì.”
Lạc Canh: “Cậu nghe ngóng được tin tức gì rồi?”
Không thể nào! Cha cậu bảo mật kỹ thế cơ mà, không lẽ lại sơ hở đến mức để Lạc Tư biết được tin tức? Mà cậu cũng đâu có hé răng với ai nửa lời đâu. Vậy Lạc Tư nghe được tin từ đâu ra chứ?
Nhưng Lạc Tư cứ giả vờ ngây ngô, chỉ nhếch mép cười hề hề với Lạc Canh, chẳng nói chẳng rằng, cứ lỳ lợm bám theo cậu như muốn đi cùng nhau đến trời hoang đất già.
Lạc Canh thật sự hết cách với đứa em họ này rồi. Điều đáng giận hơn nữa là cậu chẳng làm gì được cái kiểu vô lại này của Lạc Tư. Vì vậy, sau khi xin ý kiến của cha, cậu chỉ còn cách dẫn theo Lạc Tư và Dylan cùng nhau bay đến chỗ ở của cô em gái kia trong tư liệu.
“A, đúng là Vân Giang có khác, tự nhiên thấy người mình nó bay bổng ấy ~”
Lạc Tư đi theo Lạc Canh đứng ở phía dưới lầu cao, nhìn nghệ sĩ hai bên đường bán nghệ, không để ý đến hình tượng mà duỗi người, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh tàng kiều (tàng kiều trong kim ốc tàng kiều)?”
Rõ ràng đây là nơi ở lâu dài, hơn nữa nhìn vào vị trí và vẻ ngoài, có thể dễ dàng nhận ra đó là nơi sinh sống của người bình thường.
Mà hai chữ “bình thường” này thì chẳng liên quan gì đến Lạc Canh cả.
Lạc Canh: “…”
Nếu không phải đang giữ hình tượng, Lạc Canh thật sự rất muốn trợn trắng mắt với Lạc Tư rồi tiện thể đá cậu ta lăn luôn.
Nếu cậu mà muốn “tàng kiều”, thì cần gì phải cố tình đến tận Vân Giang này?
Cái đầu cậu ta có nếp nhăn nào không vậy hả?
Thật không hiểu nổi chú cậu đã nuôi dạy con kiểu gì nữa, mười lăm tuổi đầu rồi mà không biết họa từ miệng mà ra à?
Có lẽ cũng nhận ra anh họ mình đang cạn lời, Lạc Tư không dám nói thêm lời nào không đàng hoàng nữa, ngoan ngoãn đi theo Lạc Canh lên lầu. Chỉ là khi ba người đứng trước cửa phòng 3206 và bấm chuông mãi, vẫn chẳng thấy ai ra mở cửa.
Lạc Tư lên tiếng: “Anh, hình như không có người ở nhà.”
“Không lẽ anh không thèm hẹn trước mà đã chạy thẳng đến đây luôn đấy à?”
Lạc Canh: “…”
Đúng là sơ suất thật. Vì tư liệu ghi rằng bình thường Ngải Phù hầu như không ra khỏi nhà, cậu cứ đinh ninh rằng lần này đến thẳng nhà cũng sẽ gặp được người.
Để tránh cành mẹ đẻ cành con, Lạc Canh và Dylan đều không nghĩ đến việc sẽ liên lạc trước với Ngải Phù.
Thế nên bây giờ bọn họ chỉ có thể đứng ngây người ở cửa thế này, còn Lạc Tư thì cứ đứng bên cạnh cười kh khúc khích, khiến người ta chỉ muốn bốc hỏa.
Không biết Ngải Phù khi nào mới về, Lạc Canh cố gắng đè nén cơn bực bội xuống, rồi nhanh chóng quyết định rời đi trước. Đồng thời, cậu cũng sai người ở lại theo dõi, hễ Ngải Phù về đến nhà thì lập tức thông báo cho cậu biết.
Đoàn người đến vội vã, lúc đi cũng vội vàng.
Chỉ là không ngờ rằng, khi bọn họ vừa ra khỏi thang máy chuẩn bị rẽ, thì một bóng người từ đằng xa đột nhiên lao vụt tới.
Lạc Canh phản xạ khá nhanh, theo phản xạ có điều kiện liền nghiêng người sang một bên, vừa vặn che chắn trước người Lạc Tư. Tốt xấu gì cũng là em họ của mình, cậu không thể để người nhà gặp chuyện được.
Còn Dylan, đương nhiên là chắn trước Lạc Canh.
Theo lý mà nói, bọn họ hoàn toàn có thể tránh được người kia. Ai ngờ đối phương dường như cũng phát hiện ra mình sắp va phải người khác, phản ứng cũng rất nhanh, liền lách người sang bên cạnh. Nhưng như thế thì lại sắp đụng trúng Lạc Tư, người nọ lại vội vàng xoay người một cái.
Người thì không sao, nhưng chiếc áo choàng kín mít trùm kín người, che kín cả đầu lẫn mặt lại bị Lạc Tư vô tình giẫm phải khi cậu ta vừa kịp phản ứng và né tránh.
Thế là hai bên đồng thời giằng co, chiếc khóa cài áo choàng lập tức bị đứt tung, để lộ ra người bên trong.
Điều đầu tiên lọt vào mắt Lạc Canh và mọi người, chính là mái tóc vàng rực rỡ như ánh mặt trời. Rõ ràng là ban ngày, nhưng cả hành lang như bừng sáng lên trong khoảnh khắc, khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng mái tóc đẹp tựa ánh dương kia, cũng chẳng thể nào che lấp được vẻ rạng rỡ vốn có trên gương mặt thiếu nữ.
Đôi mày thanh tú như dáng núi xa, đôi mắt long lanh tựa vì sao trời, cứ như viên minh châu lộng lẫy nhất, lại thêm nét linh động trong từng cử động.
Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau ấy, mắt Lạc Tư trợn tròn, trên mặt viết rõ hai chữ “muốn” thật to!