Ngải Phù nghiêm túc tự nhủ, ấn tượng ban đầu thật sự rất quan trọng. Một cô gái xuất thân từ xóm nghèo và một cô gái từ gia đình bình thường đã khác nhau rồi.
Huống chi lại là siêu cấp quý tộc như dòng họ Capet, chỉ một chút tì vết thôi cũng có lẽ họ không thể chấp nhận được.
Ngải Phù không cho rằng việc mình bị đổi là vết nhơ. Cha mẹ nuôi tuy không giàu sang nhưng tình thương họ dành cho cô là không gì sánh bằng.
Nếu trong tay họ chỉ có mười tinh tệ, thì chắc chắn tám phần trong số đó sẽ dành cho Ngải Phù.
Nhưng hiện tại, nếu đã có nhiệm vụ, cô đương nhiên muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo, có một khởi đầu tốt đẹp.
Trước đây cô không nghĩ đến việc này cũng do một nguyên nhân lớn nhất, đó là không có tiền. Không phải cô không muốn rời khỏi xóm nghèo, mà thật sự là "lực bất tòng tâm"!
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Ngải Phù đã có tiền!
Có lẽ hai ngàn tinh tệ đối với người giàu có thì chẳng đáng là bao, nhưng với Ngải Phù, người từng chỉ có hai tinh tệ trong tay, thì đây đã là một khoản tiền khổng lồ.
Đủ để cô thuê một căn nhà tốt hơn, và làm bản thân tươm tất hơn một chút.
Tiểu Ngũ cũng vô cùng phấn khích. Có lẽ nó chưa hoàn toàn hiểu hết kế hoạch của Ngải Phù, nhưng nó đâu có ngốc, nó biết có tiền là có vô vàn điều tốt, đặc biệt là trong tình cảnh hiện tại của Ngải Phù.
Nó đã sớm thấy khó chịu với bộ đồ rách rưới trên người cô. Vốn dĩ người đã gầy gò xanh xao như suy dinh dưỡng, lại thêm bộ quần áo đó, trông như dân chạy nạn nữa ấy.
Khổ nỗi, số điểm tích lũy ít ỏi của Ngải Phù lại phải tính toán chi li từng chút, lo được đầu này lại hụt đầu kia. Cũng may là trời giáng tiền, cũng may là nó đã đồng ý yêu cầu của ký chủ.
Ừm, ta quả nhiên thật ưu tú!
Trong khi Tiểu Ngũ đang đắc ý, Ngải Phù đã nhanh chóng hành động.
Cô quyết định lấy ra hai ngàn tinh tệ. Việc đầu tiên là xem phòng ở trên mạng, không cần quá xa hoa, sạch sẽ là được.
Những căn nhà như vậy có rất nhiều, không ít nơi còn cho thuê theo ngày.
Ngải Phù nhanh chóng chọn được một căn, thanh toán 400 tinh tệ tiền đặt cọc. Sau đó, cô xách ba lô lên, cũng chẳng có đồ đạc gì khác cần thu dọn, trực tiếp chạy lấy người.
Căn nhà mới không gần xóm nghèo chút nào.
Dù Ngải Phù đã không tiếc tiền đi xe bay, nhưng cũng mất gần ba tiếng đồng hồ trên đường, vượt qua gần tám thành thị mới đến nơi.
Tuy nhiên, khi bước vào căn hộ chỉ khoảng 40 mét vuông, tiêu chuẩn một phòng ngủ, cô vẫn không khỏi xúc động.
Đây là căn nhà do chính mình nỗ lực kiếm được! Dù chỉ là thuê, nhưng ý nghĩa với Ngải Phù vẫn rất khác biệt!
Hơn nữa, khu dân cư và thành phố này cũng không phải cô chọn ngẫu nhiên. Thành Vân Giang, còn có biệt danh là "thành phố dưỡng già".
Là một địa điểm du lịch dưỡng già lý tưởng trong lòng rất nhiều người.
Ở những nơi khác cây xanh gần như là thứ xa xỉ, còn ở đây thì không hề hiếm gặp. Ít nhất khi nhìn thoáng qua, người ta vẫn có thể thấy được một chút màu xanh của cây cỏ.
Thêm vào đó, tất cả các tòa nhà trong thành phố này đều không cao tầng, nhịp sống chậm rãi, thong thả. Dường như ở bất cứ đâu người ta cũng có thể bắt gặp những nghệ sĩ đường phố biểu diễn, hơi thở nghệ thuật vô cùng đậm đặc.
Vào khoảnh khắc đặt chân đến thành phố này, cả người cô như thể đã được thư giãn hoàn toàn.
Ngải Phù cảm nhận điều đó rất rõ ràng. Sau khi xác định mọi thứ xung quanh đều ổn thỏa, cô nhanh chóng chuyển nốt 800 tinh tệ còn lại, tổng cộng là một ngàn hai trăm tinh tệ, để thuê nhà ba ngày.
So với mười tinh tệ một ngày trước đây thì đắt gấp 40 lần, nhưng Ngải Phù cảm thấy rất đáng giá, cô hào hứng bắt đầu đặt mua đồ dùng trên mạng.
Những vật dụng cần thiết trong nhà đều đã có sẵn, chỉ là thiếu chút hơi ấm sinh hoạt.
Là một cô gái luôn tâm niệm “không ngừng vươn lên”, “nỗ lực sống tốt”, Ngải Phù đương nhiên không thể bị đánh bại bởi những chi tiết nhỏ nhặt này.
Trong đầu, Tiểu Ngũ cũng hăng hái đưa ra ý kiến cho Ngải Phù. Nó tuy là sản phẩm của khoa học kỹ thuật, nhưng lượng thông tin chứa đựng lại vượt siêu xa trí não trong tinh tế này.
Bình thường thì những thông tin đó chỉ nằm im đó, nhưng một khi cần dùng đến, nó có thể lấy ra cả một đống lớn chỉ trong một giây.
Cho đến khi, cô: "Ọc... ọc..."
Bụng Ngải Phù phát ra tiếng kêu kháng nghị.
Cô mải mê đến mức quên mất rằng mình vẫn chưa ăn gì từ sáng đến giờ.
"Ký chủ, xin lỗi nha, tôi cũng quên mất."
Tiểu Ngũ hối lỗi, là một hệ thống không cần ăn uống gì, vậy mà nó lại phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy!
Còn nói là muốn vỗ cho ký chủ béo tốt nữa chứ!
Ngải Phù: … Cũng không có nói đâu, cảm ơn nhé.
“Không sao không sao, đói một chút thôi mà.” Ngải Phù không để bụng. Trước đây để tiết kiệm tiền, một ống dinh dưỡng cô còn chia ra uống trong ba ngày, đói khát đã là chuyện thường ngày ở huyện rồi, chuyện này thật sự chẳng đáng là bao.
Dù vậy, Ngải Phù cũng biết, giá trị khoẻ mạnh của mình không cao, kéo theo đó là giá trị nhan sắc cũng thấp. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến ấn tượng ban đầu của người khác về cô!
“Tiểu Ngũ, lấy món canh kia ra đi.”
Theo lời Ngải Phù, trước mặt cô liền xuất hiện một chén canh.
Đừng nhìn chén canh nhỏ xíu trông có vẻ không nhiều, vậy mà tốn của Ngải Phù tận năm điểm tích lũy.
Với tổng cộng chỉ còn lại 15.6 điểm, nó chiếm gần một phần ba số điểm tích lũy của cô.
Ban đầu, Tiểu Ngũ tỏ ra không hiểu khi Ngải Phù chọn bát canh này. Năm điểm tích lũy cơ mà, không nói đến thứ khác, đổi sang chút giá trị khỏe mạnh cũng được ấy chứ.
Ngải Phù nhìn cũng không giống người quá chú trọng chuyện ăn uống.
Nhưng ký chủ mới là người làm nhiệm vụ, Tiểu Ngũ chỉ có thể góp ý chứ không thể quyết định thay cô.
Trước sự kiên quyết của Ngải Phù, chén chè Long Nhãn Táo Đỏ Hạt Sen nhanh chóng được cô húp sạch chỉ trong vài miếng, chẳng còn sót lại chút gì.
Sau đó, gần như bằng mắt thường có thể thấy được, khoảng nửa tiếng sau, sắc mặt tái nhợt pha chút vàng vọt ban đầu của Ngải Phù đã bớt hẳn màu vàng, tổng thể hồng hào hơn, trông khỏe mạnh lên nhiều!
Tiểu Ngũ: “???”
Nó vội vàng xem phần giới thiệu về chén canh. Vì yêu cầu điểm tích lũy thấp, phần tóm tắt cũng rất ít: một chén canh bổ khí huyết.
Tiểu Ngũ biết bổ khí huyết là gì, khi Ngải Phù nhờ nó tìm kiếm đồ ăn có lợi cho cơ thể, nó đã cố ý tìm hiểu các tài liệu liên quan.
Nhưng điều nó không ngờ là chén canh này lại có hiệu quả tốt đến vậy!
“Ký chủ, ký chủ, sao cô biết chén canh này có thể bổ khí huyết vậy?” Tiểu Ngũ quyết định không ngại học hỏi kẻ dưới.
Ngải Phù: “Hả? Trong tóm tắt chẳng phải có viết sao?”
Tiểu Ngũ: “……”
“Không phải, ý tôi là, sao cô biết nó có thể bổ khí huyết nhanh đến vậy? Thường thì mấy món đồ ăn ít điểm tích lũy thế này không có công dụng đặc biệt gì đâu, cùng lắm là no bụng hoặc ăn ngon thôi là hết cỡ rồi.”
Ngay cả khi nguyên liệu nấu ăn vốn có công dụng thật, thì cũng phải ăn lâu dài mới thấy hiệu quả, dù gì thì cũng chỉ là món năm điểm tích lũy thôi mà.
Nhưng chén canh trông có vẻ bình thường mà Ngải Phù chọn rõ ràng không phải vậy.
Là hệ thống, chẳng lẽ nó lại không hiểu biết về đồ trong trung tâm mua sắm bằng một ký chủ mới sao?
Ngải Phù cũng thấy khó hiểu trước vẻ nghi hoặc của Tiểu Ngũ: “Chẳng phải nó nằm trong mục đồ ăn công hiệu à? Cậu xem chỗ phúc lợi người mới có ghi nè.”
—— Lần đầu tiên nếm thử đồ ăn công hiệu, nhận được thêm năm lần công hiệu, chú thích: Giới hạn trong ba ngày người mới.
Như vậy tính ra, chẳng khác nào Ngải Phù được ăn chén Long Nhãn Táo Đỏ Hạt Sen này liên tục năm ngày ấy chứ? Đương nhiên là có thể cải thiện được nhiều rồi.
Cô cũng đã nghĩ đến việc đổi sang loại đồ ăn công hiệu tốt hơn, để không lãng phí cơ hội này.
Nhưng điểm tích lũy của Ngải Phù có hạn, đồ ăn càng hiệu quả thì càng đòi hỏi nhiều điểm tích lũy hơn, có khi lên đến mấy trăm, cả ngàn. Thay vì mơ mộng đến những thứ đó, chi bằng chọn thứ phù hợp nhất với mình thì hơn.
Chén canh bổ khí huyết này chính là kết quả sau khi Ngải Phù đã cân nhắc kỹ lưỡng.
Hiện tại xem ra, hiệu quả còn tốt hơn cả đánh giá ban đầu của cô một chút.
Biểu hiện trực quan nhất là giá trị nhan sắc của cô từ 63 ban đầu, đã tăng lên thành 66 ngay lập tức.
Vốn dĩ Ngải Phù đã có nền tảng tốt, một khi được chăm sóc tử tế, lại thêm tuổi còn trẻ, nên hồi phục rất nhanh.
“Đáng ghét, tôi lại quên mất điều này.” Nghe vậy, Tiểu Ngũ phát ra âm thanh buồn bực.
Vốn dĩ nó mới phải là người chỉ dẫn cho ký chủ cách hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, nhanh hơn mới đúng, kết quả đến giờ, thứ nó giúp được lại vô cùng ít ỏi, ngay cả điều khoản phúc lợi người mới, chính nó cũng suýt bỏ qua.
Giọng Tiểu Ngũ trở nên trầm xuống: “Ký chủ, thực xin lỗi, tôi lừa cô, tôi không phải hệ thống ưu tú gì đâu, thật ra thành tích của tôi rất tệ, vừa mới tốt nghiệp thôi, ngay cả nhiệm vụ này cũng là do bọn họ thấy tôi đáng thương mới nhường cho tôi đó, hu hu hu, sao tôi vô dụng thế này!”
Ngải Phù: “…”
Đã nói là tin tưởng lẫn nhau, không được lừa dối nhau cơ mà.
Thôi vậy, Ngải Phù thật ra cũng nhận ra hệ thống của mình không được, ờm, có hơi không thông minh cho lắm. Nhưng đối với cô mà nói, sự xuất hiện của hệ thống đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời cô rồi. Vài khuyết điểm nhỏ này Ngải Phù có thể chấp nhận được.
“Không sao đâu, cậu cũng giúp tôi nhiều lắm rồi mà!”
Ngải Phù vội vàng an ủi Tiểu Ngũ: “Cậu xem, đều là nhờ cậu giúp tôi trong việc ca hát, tôi mới có thể ở trong phòng ở tốt như thế này, còn có thể chăm sóc bản thân tốt hơn nữa, đều là công lao của Tiểu Ngũ đó ~”
“Thật, thật vậy sao?”
Rõ ràng là một hệ thống vô hình, nhưng Ngải Phù lại như thể thấy được vẻ mặt tội nghiệp của Tiểu Ngũ. Cô lập tức chém đinh chặt sắt nói: “Đương nhiên là thật rồi!”
“Chúng ta là bạn tốt mà, cậu không tin tôi sao?”
“Không có, không có.”
Cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, Tiểu Ngũ rất mau liền tỉnh táo lại. Nhưng nghĩ đến việc mình vẫn cần ký chủ dỗ dành, trong lòng nó vẫn có chút băn khoăn.
Đừng tưởng hệ thống là sản phẩm khoa học kỹ thuật thì không có suy nghĩ riêng. Chúng ở một mức độ nào đó cũng chẳng khác gì con người, cũng có hỉ nộ ái ố, cũng có thiện cảm và ác cảm. Thế nên, có một số ký chủ chỉ xem chúng như công cụ, thật sự là có ngọc mà không biết quý.
Tựa như Tiểu Ngũ lúc này, vì cảm thấy vô cùng áy náy với Ngải Phù, liền chủ động nói cho cô biết rằng mình thật ra có chức năng tìm kiếm vô cùng mạnh mẽ, còn cao cấp hơn cả trí não lợi hại nhất của tinh tế này gấp nhiều lần.
Rốt cuộc, hệ thống là tạo vật được hợp thành từ nhiều thế giới lớn, tất nhiên không thể so sánh với một thế giới đơn lẻ.
Nếu Ngải Phù yêu cầu, Tiểu Ngũ thậm chí có thể đưa ra bản thiết kế vũ khí tiên tiến nhất.
“Nhưng một số thứ vượt quá phạm vi cho phép, tốt nhất chúng ta vẫn không nên dùng. Tôi mà bị phát hiện thì sẽ bị quy tắc trục xuất đó, còn cô thì…”
Tiểu Ngũ không cần phải nói hết câu, Ngải Phù đã hiểu ý nó.
Bản thân cô chỉ là một người không quyền không thế, thậm chí còn chưa phải là con gái công tước thật sự. Nếu bị người khác phát hiện ra mình có thể lấy ra những thứ vượt quá khả năng của tầng lớp này, thì hậu quả thế nào ai cũng đoán được.
Ngải Phù không phải kiểu người ngốc nghếch ngây thơ, ngược lại, sống ở thế giới người thường bao nhiêu năm, cô càng hiểu rõ những "quy tắc" ngầm.
Hôm qua Tiểu Ngũ đã nói cho cô biết chân tướng tinh thần lực dị biến, càng khiến Ngải Phù thêm phần cảnh giác với tầng lớp thượng lưu. Bảo vật lớn nhất của cô chính là Tiểu Ngũ, nếu bị người khác phát hiện ra, thì nhiệm vụ thất bại không nói, bản thân cô chắc chắn cũng sẽ bị bắt lại, bị ép khô.
“Tôi hiểu rồi.” Ngải Phù gật đầu: “Tiểu Ngũ, cậu yên tâm, tôi sẽ cẩn thận hết mức có thể.”
“Nhưng hiện tại tôi thật sự có một việc muốn nhờ cậu giúp tôi tra một chút.”
Trong đầu nói chuyện thì không ai biết được. Điều duy nhất mọi người thấy chỉ là những gói chuyển phát nhanh lục tục kéo đến. Dưới sự cố gắng của Ngải Phù, căn nhà vốn trống trải nhanh chóng biến thành một tổ ấm thực thụ.
Không chỉ nơi ở thay đổi, bản thân Ngải Phù cũng hoàn toàn lột xác.
Bộ quần áo cũ kỹ theo như Tiểu Ngũ ví von đã được thay thế bằng một chiếc váy hoa nhí nhỏ nhắn. Kiểu dáng không cầu kỳ, giá cả cũng không đắt đỏ, nhưng khi mặc lên người cô lại hợp đến lạ.
Thêm vào đó, mái tóc nhuộm nâu cũng được tẩy sạch hoàn toàn, để lộ ra mái tóc xoăn dài màu vàng óng tự nhiên của Ngải Phù, càng khiến người ta thêm phần lóa mắt.
Nhưng sau một hồi thay đổi diện mạo, không chỉ hai ngàn tinh tệ mới kiếm được, mà cả hơn 3000 tinh tệ vừa mới nhận thêm, tất cả đều bị Ngải Phù tiêu sạch không còn một xu.
Nhưng nhìn vào kết quả trước mắt, vẫn thấy thật ngon bổ rẻ!
Đến lúc này, phần lớn những thứ cần chuẩn bị cho buổi gặp mặt ngày hôm sau đã xong xuôi. Yêu cầu hiện tại của Ngải Phù chính là nỗ lực luyện tập để có một màn ra mắt rực rỡ mà không hề trông giống như cố tình.
Về chuyện này, Tiểu Ngũ vô cùng nhiệt tình tỏ vẻ cứ giao nhiệm vụ này cho nó là được!
Là một hệ thống lưu trữ hàng trăm tỷ cuốn tiểu thuyết ngôn tình, am hiểu sâu sắc các loại kịch bản “tình yêu sét đánh”, nó nhất định có thể thiết kế cho ký chủ một màn xuất hiện khiến bốn phương choáng ngợp nhất.
Ngải Phù:…
Thật cảm động, nhưng xin phép từ chối khéo nhé.