“Tôn giả muốn nói, có kẻ hữu duyên nào đó sẽ từ trên trời giáng xuống? Người đó là một trong những kẻ từng cùng chúng ta nghe đạo ở Tử Tiêu Cung sao? Hay hiện tại người này vẫn còn ở trên trời? Vậy… chẳng lẽ là Hồng Quân Đạo Tổ? Hoặc là,” Thông Thiên hơi dừng lại, “tôn giả giơ một ngón tay ra, ý là danh hào của người nọ có liên quan đến ‘Nhất’ chăng?”
Thanh y tôn giả không nhịn được khúc khích bật cười, hiếm khi lộ ra chút vẻ trêu chọc:
“Ý ta là — thiên cơ bất khả lộ.”
Lời này vừa dứt, Lão Tử mỉm cười khe khẽ, Nguyên Thủy thì cười khẩy đầy châm chọc, những người còn lại tuy giữ thể diện cho Thông Thiên, nhưng vẫn không giấu nổi nét cười thoáng qua trên mặt, không ai thể hiện gì rõ ràng.
Thông Thiên mở to hai mắt nhìn đối phương, không thể tin nổi. Lúc này hắn còn không rõ sao? Tôn giả căn bản chẳng có ý định giải đáp gì, rõ ràng là cố ý đùa giỡn hắn!
Tuy nhiên Thông Thiên cũng không vì thế mà nổi giận, chỉ là không ngờ, trong cảm nhận của hắn — một vị thanh y tôn giả luôn ôn hòa trầm ổn — vậy mà còn có thể lộ ra dáng vẻ hoạt bát trêu người như thế này.
“Được thôi, tôn giả đang cười nhạo ta đấy. Ta còn nghiêm túc suy nghĩ suốt nửa ngày trời!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play