Hoàng Nghi rõ ràng là người có miệng lưỡi vụng về, trong lúc nhất thời lại không biết nên phản bác như thế nào, bị tức giận đến mức đôi mắt đều đỏ. Vẫn luôn không nói gì, dường như tính công kích gây ra không cao đến Mộc Kỳ Lân. Mộc Đông Xuân đi phía trước một bước, xin lỗi nhìn thoáng qua ngồi ngay ngắn ở đại thạch đầu thượng thanh y tôn giả.
"mọi người bớt tranh cãi, bây giờ nói đến cùng cũng chỉ là một hồi hiểu lầm, hơn nữa ở tôn giả trước mặt, cãi cọ ầm ĩ giống bộ dáng gì?"
Nói xong lời này, hắn lại phảng phất nghĩ tới cái gì. Nhìn thoáng qua bên cạnh Hoàng Nghi, phảng phất hảo ý nhắc nhở nói.
"Đúng rồi, mặc kệ nói như thế nào, Hoàng Nghi đạo hữu ngươi…… Nói chuyện vẫn là chú ý chút,  ngôn ngữ mớ nãy thật sự …… hơi thô bỉ."
Hắn nói những lời này không nhằm mục đích chỉ trích, nhưng đối với bất kỳ ai có lòng tự trọng, lời nhắc nhở như vậy cũng đủ khiến người ta cảm thấy xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Hơn nữa, ở đây còn có một vị trung niên thần bí, nhân vật được nhắc đến trong truyền thuyết, đang tận tâm chỉ dạy cho Thanh Y Tôn Giả.
Trong khoảnh khắc, Hoàng Nghi không chỉ có đôi mắt đỏ mà cả gương mặt xinh đẹp, trắng nõn cũng trở nên đỏ ửng. Cơ thể nàng run lên nhẹ nhẹ, điều này không phải do thẹn thùng, mà là bị chọc tức.
Cuối cùng, ai cũng là người thông minh, gã này đang giở trò gì với cái gọi là "lời nhắc nhở tốt bụng"? Nếu hắn thực sự cho rằng cãi vã ồn ào trước mặt tôn giả là bất kính, nếu hắn thực sự muốn giúp nàng thoát khỏi tình huống khó xử, thì tại sao khi hai người kia lên tiếng, hắn lại đứng im như một khúc gỗ? Chẳng phải đến khi bị mắng, hắn mới nhảy ra nói mấy lời này sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play