Lục Phi trở về tiệm cầm đồ, đi thẳng vào kho lấy ra cây quỷ đầu đao.

“Trời ơi! Ghê thật!” Hổ Tử trố mắt kinh ngạc. “Dùng cây đao này để đối phó với bức tranh kia, chắc chắn là lợi hại lắm!”

“Cây đao này sinh ra để giết chóc. Dù đã loại bỏ sát khí trên đó, nhưng uy lực vẫn còn, lại được gia cố bởi khí thế uy nghiêm của quan gia. Đây chính là một thanh đao trấn tà tuyệt vời, rất thích hợp để đối phó với tà vật!”

Lục Phi dùng vải đỏ bọc kỹ thanh đao nặng nề, rồi bảo Hổ Tử đi mua ít lá bưởi về nấu nước.

Nước lá bưởi có tác dụng trừ tà khí, xua đuổi vận xui, và có thể làm dịu tổn thương mắt của Hổ Tử do bức tranh gây ra.

Trong lúc đó, anh lấy toàn bộ số máu gà còn lại, viết thêm mấy lá bùa trừ tà.

“Ông chủ, nước lá bưởi này hiệu quả thật đấy! Tôi rửa mắt vài lần mà thấy đỡ hẳn rồi!” Hổ Tử soi gương, nhận ra mắt mình bớt đỏ đi nhiều, cảm giác dễ chịu hơn hẳn.

“May mà mắt cậu không bị tổn thương nặng, nếu không dù rửa nước lá bưởi bao nhiêu cũng không ăn thua. Tí nữa về nhà đấu giá, nhớ đừng nhìn lung tung nữa.”

“Đúng là qua một lần té đau mới khôn ra, tôi chắc chắn sẽ cẩn thận hơn sau này!”

Lục Phi bảo Hổ Tử đóng chai phần nước lá bưởi còn lại mang theo. Sau đó, anh chuẩn bị thêm một số dụng cụ trừ tà thường dùng, rồi vội vã lên đường đến nhà đấu giá.

Không ngờ vừa ra khỏi cửa, suýt nữa anh đụng trúng một người.

Ngẩng lên nhìn, hóa ra là Lưu Phú Quý, tay xách nách mang đủ thứ.

“Tiểu Lục, cậu định đi đâu thế? Hôm qua hai người đi vội quá, Chủ tịch Tô chuẩn bị nhiều quà lắm, bảo tôi mang đến cho chú đây.”

Ông ta ngáp dài, trông bộ dạng uể oải thiếu sức sống.

“Chú Phú Quý, tối qua chúlàm gì mà hôm nay sắc mặt kém thế?”

Lục Phi nhìn mặt ông ta, không khỏi kinh ngạc.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, sắc mặt của Lưu Phú Quý từ hơi nhợt nhạt đã chuyển thành đen sạm, ngay cả Hổ Tử cũng nhận ra.

“Lão Lưu, chú bị sao thế? Nhìn như kiệt sức rồi!” Hổ Tử tặc lưỡi.

Lưu Phú Quý ho khẽ một tiếng, tỏ vẻ tự đắc: “Haizz, tối qua lại bị hồng nhan tri kỷ kéo đi tâm sự, sức hút lớn cũng phiền phức thế đấy!”

“Chú Phú Quý, ngoài cảm giác kiệt sức, có phải chú còn thấy bước chân mình nhẹ bẫng, đi mà như đang lơ lửng, cơ thể không còn trọng lượng nữa?” Lục Phi ngắt lời, ánh mắt sắc bén hỏi.

“Cũng có chút vậy. Chắc dạo này chú mệt quá, sút cân thôi. Để chú ăn thêm mấy món bổ thận là khỏe ngay ấy mà.”

Lưu Phú Quý bị ánh mắt của Lục Phi làm tim đập loạn nhịp, lo lắng hỏi:

“Có vấn đề gì sao?”

“Vấn đề lớn rồi! Đây là dấu hiệu tinh khí bị hút cạn, bề ngoài trông không có gì thay đổi, nhưng bên trong đã trống rỗng rồi! Cô hồng nhan tri kỷ của chú có lẽ không bình thường đâu!” Lục Phi nghiêm túc trả lời.

“Cái gì?!”

Lưu Phú Quý sợ đến mức toàn thân run rẩy, làm rơi hết quà cáp trong tay xuống đất.

“Cậu... cậu đừng dọa chú!”

“Tôi dọa chú làm gì?” Lục Phi lườm một cái.

Lưu Phú Quý hoảng hốt, vội túm lấy tay Lục Phi: “Tiểu Lục, cậu nhất định phải cứu chú!”

“Tôi còn có việc quan trọng phải làm trong hai ngày tới. Chú cầm lá bùa này theo người, cố gắng đến nơi đông người, và dù thế nào cũng không được gặp lại cô hồng nhan tri kỷ kia nữa.”

Lục Phi bận xử lý bức tranh cổ nên không thể chăm lo cho ông ta, chỉ đưa cho một lá bùa trừ tà.

“Nếu gặp thì sao?”

“Nếu gặp, rất có thể chú sẽ không còn cơ hội thấy mặt trời ngày mai nữa. Chọn thế nào tự chú quyết định.”

Sắc mặt Lưu Phú Quý lập tức tái nhợt: “Nghiêm trọng vậy sao?”

“Lão Lưu, ‘chữ sắc treo trên đầu một con dao’ đấy! Nghe lời ông chủ đi, đừng có liều.” Hổ Tử nhặt hết quà cáp dưới đất lên, mang vào trong tiệm cầm đồ cất.

Khóa cửa xong, cả hai không nấn ná thêm mà vội rời khỏi phố đồ cổ.

Phòng đấu giá Thiên Long

Khi Lục Phi và Hổ Tử đến nơi, trước cổng đã dựng biển “Nâng cấp nội bộ, tạm ngừng kinh doanh”.

Vạn Xuân Huy đã cho nhân viên nghỉ gần hết, chỉ để lại vài bảo vệ, khiến không gian rộng lớn của nhà đấu giá trở nên trống trải và tĩnh lặng lạ thường.

“Tiểu Lục chưởng quỹ, cậu về rồi.” Vừa thấy Lục Phi, Vạn Xuân Huy liền ra đón.

“Sao vẫn còn người ở đây?” Lục Phi liếc nhìn mấy bảo vệ.

“Tôi lo buổi tối xảy ra chuyện, một mình Tiểu Lục chưởng quỹ ứng phó sẽ vất vả, nên giữ lại vài người hỗ trợ.” Vạn Xuân Huy cười giải thích.

“Hỗ trợ thì được, nhưng tôi phải nói thật, quá trình thu phục tà vật rất nguy hiểm. Mọi người phải tuân theo chỉ huy của tôi, tuyệt đối không được tự ý hành động.” Lục Phi nghiêm túc nói, ánh mắt đầy chân thành. “Nếu ai bị thương hay xảy ra chuyện, tôi không chịu trách nhiệm đâu!”

Anh thừa biết đối phương muốn giữ người lại vì không yên tâm, dù sao phòng đấu giá có nhiều món đồ giá trị không nhỏ, giao hết cho hai người ngoài thì ai mà yên lòng được.

“Tiểu Lục chưởng quỹ cứ yên tâm! Ông chủ tôi đã dặn dò, chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp, mọi việc đều nghe theo chỉ dẫn của cậu.” Vạn Xuân Huy đáp với thái độ rất hợp tác.

"Đa tạ."

Lục Phi khẽ gật đầu.

Sau đó, mọi người không nói thêm lời nào, cùng tiến đến trước cửa kho chứa bức tranh cổ.

Tấm bùa trừ tà vẫn còn nguyên vẹn dán trên cửa.

"Tôi đã làm đúng theo lời dặn của Tiểu Lục chưởng quỹ, không cho phép bất kỳ ai động vào." Vạn Xuân Huy nói.

"Vậy phiền Vạn tổng mở cửa."

"Được."

Vạn Xuân Huy lấy chìa khóa mở cửa.

Ánh đèn lạnh lẽo bật sáng, bức tranh cổ nằm yên tĩnh trong tủ kính.

Lục Phi nhanh chóng quan sát xung quanh, những lá bùa trừ tà dán trên ba bức tường đều không hề hấn gì.

Không có tà khí tràn ra, Lục Phi thở phào nhẹ nhõm. Điều này chứng tỏ cách làm của anh đã có hiệu quả.

Tiếp đó, anh bảo Hổ Tử trộn tro hương và chu sa, rắc thành một vòng tròn dọc theo chân tường, bao quanh cả căn phòng chứa.

"Vạn tổng, đến lúc đó các anh chỉ cần đứng ngoài canh chừng, tuyệt đối không được bước qua đường tro hương, cũng đừng tự tiện động vào bất cứ thứ gì, rõ chưa?" Lục Phi căn dặn.

"Yên tâm, chúng tôi sẽ nhớ kỹ!" Vạn Xuân Huy liếc nhìn các bảo vệ.

Các bảo vệ đồng loạt gật đầu.

Ngay sau đó, Vạn Xuân Huy lấy điện thoại ra.

"Tiểu Lục chưởng quỹ, tôi đã bảo họ gửi những bức ảnh bảo vệ vẽ bậy đến rồi."

"Tốt quá."

Lục Phi rời khỏi phòng chứa, Vạn Xuân Huy liền mở ảnh trên điện thoại.

Hổ Tử cũng ghé lại gần, được sự đồng ý của Lục Phi, anh ta cùng xem những hình ảnh trên màn hình.

Hình ảnh hiện lên khiến người ta sởn gai ốc.

Bức tường trắng tinh bị phủ đầy bởi những vệt máu đỏ thẫm.

Những đường nét méo mó và kỳ dị, đan xen hỗn loạn với nhau. Chỉ cần nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được người vẽ đã phát cuồng đến mức nào.

Lục Phi nhìn qua nhiều bức ảnh, cảm thấy những thứ mà bảo vệ vẽ dường như tuân theo một quy luật nhất định, nhưng chúng quá rối rắm, khó mà nhận ra được.

Anh nheo mắt tiếp tục xem.

Lúc này, điện thoại của Vạn Xuân Huy đột nhiên rung lên, có cuộc gọi đến.

"Điện thoại của bệnh viện? Tiểu Lục chưởng quỹ, xin lỗi, tôi nghe máy một lát."

Vạn Xuân Huy bắt máy.

Một giọng nói hoảng loạn và gấp gáp vang lên.

"Không xong rồi, Vạn tổng, Linh Linh xảy ra chuyện rồi!"

_____________________________________________________

Edit: Bee

Raw: Bee

VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play