"Đúng vậy, lúc máu từ mắt của người bảo vệ chảy ra, nó thực sự nhỏ vài giọt lên bức tranh. Lúc đó, tôi nghĩ bức tranh chắc chắn đã hỏng rồi."

Vạn Xuân Huy hít sâu một hơi, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin.

"Nhưng khi tôi từ bệnh viện trở về vào sáng sớm hôm sau, tôi đã lấy hết can đảm dẫn theo vài người quay lại kho, nhặt bức tranh lên và nhìn thật nhanh."

"Kết quả là, bức tranh sạch sẽ không một vết máu nào."

"Không có? Chẳng lẽ bức tranh đã hút máu?" Lục Phi nhíu mày, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

"Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc đó mọi thứ đều hỗn loạn, cũng có thể tôi đã nhìn nhầm. Tôi lập tức cất bức tranh vào nơi riêng biệt, lệnh cho người canh giữ bên ngoài và không cho ai lại gần, rồi đến báo cáo với ông chủ."

Hàng lông mày của Vạn Xuân Huy nhíu chặt lại, trông như một nút thắt lớn.

"Chuyện lớn như vậy, tôi không dám giấu diếm."

"Vừa mới nói được một nửa, thì đột nhiên nhận được điện thoại từ bảo vệ."

"Họ nói có một nữ nhân viên không biết phát điên thế nào mà một mực xông vào kho nơi đặt bức tranh cổ, họ không thể cản nổi, cuối cùng cô ấy đẩy tung cửa lao vào."

"May mà cô ấy chỉ mới kịp mở bức tranh ra một nửa thì đã bị bảo vệ khống chế. Nhưng cô ấy điên cuồng cắn người, thậm chí còn cắn bị thương một bảo vệ."

"Cô ấy cũng được đưa đến bệnh viện. Dù không tự móc mắt mình, nhưng cô ấy đã phát điên. Cô ấy lấy ga trải giường quấn lên người, tự trang điểm và lẩm bẩm gì đó về việc đã đến giờ xuất giá."

"Sau đó tôi mới nhớ lại, ngày bức tranh cổ được chuyển vào kho, cô ấy từng cầm nó một lúc. Không biết có phải đã nhìn thấy gì đó không."

"Xuất giá?" Lục Phi trầm ngâm suy nghĩ.

Bức tranh vẽ một đoàn rước dâu, nên có thể hiểu đây là cảnh xuất giá.

"Bây giờ đã có hai nhân viên gặp chuyện vì bức tranh này, khiến chúng tôi đau đầu vô cùng. Ông chủ vốn rất thích sưu tầm các bức tranh và đồ cổ độc lạ, nhưng nếu không tìm ra cách giải quyết, e rằng chỉ còn cách đành lòng thiêu hủy bức tranh này."

Vừa nói, Vạn Xuân Huy vừa nhìn về phía Lục Phi, ánh mắt lộ rõ sự kỳ vọng.

"Nếu Lục chưởng quỹ có thể giải quyết rắc rối này, tôi tin rằng ông chủ sẽ sẵn lòng tiết lộ thông tin về tấm bản đồ da dê cho anh."

"Tôi hiểu rồi." Lục Phi gật đầu, nét mặt nghiêm túc.

"Bức tranh này mang tà khí rất nặng, thậm chí đã lan từ kho ra bên ngoài. Việc cấp bách bây giờ là phải phong tỏa tà khí trước, ngăn nó tiếp tục lan rộng. Nếu không, e rằng sẽ còn nhiều nhân viên khác bị ảnh hưởng."

“Lan đến ngoài kho rồi sao? Ghê gớm đến vậy à?” Vạn Xuân Huy không khỏi nhìn quanh, ánh mắt lộ vẻ bất an.

Tất nhiên, ông ta chẳng nhìn thấy gì cả.

Loại khí tức này chỉ có những người sở hữu thiên bẩm âm dương nhãn, hoặc những người sau này được mở thiên nhãn, mới có thể trông thấy.

Lục Phi thuộc về loại đầu tiên.

“Nếu tôi đoán không sai, tà khí của bức tranh ban đầu không nặng đến vậy. Chỉ sau khi hấp thụ máu của người bảo vệ, nó mới bắt đầu lan ra ngoài.”

“Nữ nhân viên đó phát điên vào ban ngày cũng là vì tà khí tăng mạnh. Nếu cứ để tà khí phát triển, sẽ có thêm nhiều người bị hại!”

Bất kỳ tà vật nào, một khi nhiễm máu người đều trở nên nguy hiểm hơn.

Vạn Xuân Huy lập tức nghiêm túc: “Vậy Lục chưởng quỹ có cách nào không?”

“Ở đây tôi có vài lá bùa. Tuy không thể giải quyết triệt để vấn đề của bức tranh cổ, nhưng ít nhất có thể áp chế tà khí, không để nó lan ra ngoài.”

Lục Phi liền lấy ra vài lá bùa trừ tà, bảo Vạn Xuân Huy mở lại cửa kho, sau đó dán bùa trừ tà lên bốn bức tường và cửa chính.

Kỳ lạ thay, trước đây mỗi khi lại gần gian kho này, Vạn Xuân Huy đều cảm thấy khó chịu, như thể có một luồng khí lạnh vô hình quấn lấy sau lưng, khiến ông ta rợn cả người.

Nhưng khi mấy lá bùa được dán xong, cảm giác khó chịu đó lập tức biến mất.

“Lục chưởng quỹ, đây là bùa gì vậy?” Vạn Xuân Huy không khỏi nhìn Lục Phi với ánh mắt khác hẳn.

Ban đầu, họ chẳng qua là vì Lục Phi là hậu duệ của nhà họ Lục, nên chỉ ôm tâm lý thử xem sao.

Không ngờ, Lục Phi thật sự có bản lĩnh.

“Đây là bùa chuyên dụng của nhà họ Lục chúng tôi.” Lục Phi bảo Vạn Xuân Huy khóa cửa kho lại, dặn dò ông ta không để bất kỳ ai lại gần, và tuyệt đối không được gỡ lá bùa trên cửa.

“Vạn tổng, tối nay tôi sẽ tự mình đối mặt với bức tranh. Trước khi vấn đề được giải quyết, tôi khuyên các ông nên tạm ngừng hoạt động buôn bán, cho nhân viên nghỉ vài ngày.”

“Việc này…” Vạn Xuân Huy do dự, “Mỗi ngày hoạt động của phòng đấu giá đều có doanh thu, dừng một ngày là tổn thất không nhỏ, cái giá này hơi lớn…”

Hổ Tử lập tức cau mày, bức xúc nói: “Không phải chứ? Tiền quan trọng hơn, hay mạng người quan trọng hơn? Đã có hai nhân viên gặp chuyện rồi mà còn nghĩ đến mấy đồng tiền đó!”

Mấy ông chủ này, thật chẳng có chút lương tâm nào!

“Vạn tổng, đây cũng là để việc chế ngự bức tranh cổ được thuận lợi hơn. Nhân viên thì không hiểu gì, nếu lại bị tà khí ảnh hưởng, để máu vấy lên bức tranh thì càng khó xử lý. Tà vật càng hại nhiều người, sức mạnh của nó càng lớn.” Lục Phi nghiêm túc nói.

“Tôi cần xin chỉ thị từ ông chủ.” Vạn Xuân Huy tự mình không thể quyết định, bèn đi sang một bên gọi điện thoại.

Lần này cuộc gọi kết thúc rất nhanh, ông ta quay lại với nụ cười trên môi: “Ông chủ nói, nể mặt ông cụ Lục, sẽ cho Lục chưởng quỹ hai ngày. Trong hai ngày này, phòng đấu giá sẽ tạm ngừng hoạt động, toàn lực phối hợp với Lục chưởng quỹ.”

“Nhưng sau hai ngày, tức là sáng sớm ngày kia, nếu Lục chưởng quỹ vẫn chưa giải quyết được rắc rối của bức tranh cổ, chúng tôi sẽ phải tìm người khác. Thông tin trên cuộn da dê, cũng sẽ không thể tiết lộ cho Lục chưởng quỹ.”

“Không vấn đề.” Lục Phi gật đầu đồng ý.

Dù sao thì anh cũng là người nhờ vả, người ta đưa ra điều kiện là chuyện bình thường. Điều anh sợ nhất là họ không đưa ra điều kiện gì.

“Vậy hai vị ngồi đợi một chút, tôi sẽ sắp xếp ngay.”

“Không cần đâu, chúng tôi phải về chuẩn bị một số thứ.”

“Được, tôi sẽ cử xe đưa hai vị về.”

Vạn Xuân Huy rất cung kính, gọi lái xe của phòng đấu giá đưa hai người Lục Phi về, còn mình thì lập tức triệu tập nhân viên để sắp xếp việc nghỉ phép.

Trên đường đi.

Hổ Tử không nhịn được nhỏ giọng hỏi Lục Phi: “Ông chủ, cậu đã nhìn ra bức tranh đó là tà vật gì chưa?”

“Làm gì mà dễ thế, trừ mấy tà vật đơn giản, phần lớn đều phải tiếp xúc trực tiếp mới có thể xác định được.”

Lục Phi bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ điều gì.

“Tôi thấy bức tranh này cũng tà môn lắm, không kém cây quỷ đầu đao kia.” Hổ Tử xoa cằm nói.

“Sao? Cậu sợ à?” Lục Phi quay đầu nhìn anh ta.

“Sợ thì không bao giờ!” Hổ Tử lập tức ưỡn ngực, làm ra vẻ không chút sợ hãi: “Tôi đây theo ông chủ đã trải qua biết bao chuyện, làm sao lại bị một bức tranh dọa được!”

Nhưng ngay sau đó, anh ta lại cười hì hì nói: “Ông chủ, bùa hộ thân của tôi cháy thành tro rồi, anh có thể cho tôi thêm mấy cái không?”

Lục Phi cũng cười đáp: “Lần này sẽ có đồ lợi hại hơn cho cậu.”

_____________________________________________________

Edit: Bee

Raw: Bee

VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!

Bee: chỉ dám edit lúc có người xung quanh chứ vắng người là tui dẹp vô luôn chứ tui đọc tui cũng sợ :((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play