Ba ngày sau.
Nữ thư ký theo lời dặn, mang một ly nước ấm đến trước mặt Hạ Minh. Cô đã nhận ra bầu không khí áp lực khác thường trong văn phòng, cẩn thận hỏi: “Lão phu nhân, Thời tổng, hai người còn cần gì nữa không ạ?”
“Không cần, cô lui ra đi.” Thời Tranh xoay người lại, lạnh giọng nói. Anh hất hết mái tóc dài ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm nhưng đầy vẻ sắc bén. Kể từ sau khi Dụ lão gia qua đời, anh cuối cùng cũng không cần phải ngụy trang nữa.
Cái vẻ nhã nhặn ôn hòa kia, chẳng qua chỉ là một trong những chiếc mặt nạ mà anh mang theo.
Nữ thư ký không dám lên tiếng, lập tức rời khỏi văn phòng. Cho đến khi cánh cửa lớn đóng chặt ngăn cách, cô mới như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Minh nhấp một ngụm nước ấm, nghiêng người nhìn về phía Thời Tranh. Đôi mày thanh tú của bà khẽ nhíu lại, trong mắt lộ ra vài phần nhợt nhạt không vui, “Tranh nhi, rốt cuộc con muốn ta phải nói bao nhiêu lần nữa thì mới chịu để tâm đến hả? Ta bảo con điều tra chuyện kia, vì sao đến giờ vẫn chưa có kết quả gì!”
“Dì Hạ, dì nghĩ Nhật Nguyệt Bang là chốn thương trường hay sao? Có thể để người ra vào tự do mà điều tra tin tức chắc?” Thời Tranh cố nén sự mệt mỏi, hết lần này đến lần khác giải thích, “Dì đừng nóng vội, cũng đừng tự ý phái người đi điều tra sau lưng con, kẻo rút dây động rừng. Cho con chút thời gian, người của con tự nhiên sẽ điều tra ra kết quả.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play