Lồng ngực khô gầy của Dụ lão gia phập phồng dữ dội, rõ ràng là bị câu chất vấn sắc bén này đánh trúng tim đen. Ông ta muốn vùng dậy khỏi giường bệnh, nhưng lại chật vật ngã xuống. Cố gắng lắm ông ta mới kìm nén được cơn hoảng loạn, vội vàng thề thốt phủ nhận, “Hạ Minh, bà… bà đang nói linh tinh cái gì vậy hả?”
“Ông đang chột dạ, ông đang sợ hãi.” Hạ Minh nhìn thấu sự hoảng loạn trong đáy mắt ông ta, cười lạnh một tiếng, “Dụ Nhân Đức, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm! Ông có được địa vị ngày hôm nay, tất cả đều là đổi bằng mạng của anh trai ông!”
Khuôn mặt lạnh nhạt của Hạ Minh lại tràn ngập thù hận. Bà khom người xuống, những ngón tay sắc nhọn bấu chặt vào cổ Dụ lão gia, lạnh lùng nói: “Nhiều năm như vậy, ông không sợ người chết tìm đến đòi mạng sao!”
Dụ lão gia kịch liệt ho khan, sắc mặt vốn đã tái nhợt vì bệnh tật, giờ lại đỏ bừng lên.
Hạ Minh thưởng thức vẻ chật vật của ông ta, đáy mắt lộ ra sự khoái trá điên cuồng. Bà nắm chắc thời điểm, ngay trước khi Dụ lão gia sắp tắt thở, lại buông lỏng tay. Bà ngồi tựa vào lưng ghế, lấy từ trong túi xách ra khăn ướt khử trùng, lau đi lau lại lòng bàn tay.
Dụ lão gia định với tay ấn chuông gọi y tá bên giường, nhưng hành động ngơ ngác của người đối diện khiến ông ta khựng lại.
“Ông có biết nước biển Thái Bình Dương lạnh đến mức nào không? Ông có biết ngày Lê nhi chết là ngày sinh nhật của nó không?” Hạ Minh lẩm bẩm như đang kể chuyện nhà, “Ngày đó, nó mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu xanh nhạt, đáng yêu lắm, đẹp lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play