Trần Thạc tức giận bừng bừng, vừa nhịn đau vừa bò dậy từ dưới đất. Hắn giơ nắm đấm, lao về phía Dụ Hoài Ninh, gầm lên:
"Mẹ nó! mày muốn chết phải không?!
Dụ Hoài Ninh nhanh chóng nghiêng người, dễ dàng tránh được cú đấm đang lao tới. Cậu vòng ra sau Trần Thạc, dùng khuỷa tay tung một đòn mạnh mẽ, chuẩn xác vào lưng đối phương.
Trần Thạc người hơi béo, không kịp giữ vững trọng tâm, lại lần nữa ngã nhào xuống đất. Trán hắn va mạnh vào góc bàn, máu tuôn ra không ngừng. Lần này, hắn nằm sõng soài không tài nào đứng dậy nổi.
"---A!"
Trần Thạc chạm vào vết máu trên trán, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên tựa như muốn xé tan cả mái nhà.
Một đôi vợ chồng trung niên nghe tiếng kêu vội vã chạy tới, chính là cha mẹ của Trần Thạc. Tống Hân vừa nhìn thấy con trai chật vật, máu me đầy trán lập tức hoảng hốt kêu lên
"Tiểu Thạc! Con bị làm sao thế này?"
Dụ Hoài Ninh nhìn thấy hai người xuất hiện, ánh mắt sâu thẳm thoáng hiện lên một tia lạnh lùng. Vừa rồi ôn lại cốt truyện, cậu làm sao quên được--một nhà 3 người này chính là bọn ăn cháo đá bát chính hiệu.
Tống Hân là em gái của mẹ nguyên chủ, mười năm trước thấy chị gái và anh rể giàu có, bà dẫn theo chồng và con trai từ quê lên thành phố ở nhờ.
Mẹ của nguyên chủ, Tống Di, là người mềm lòng và nhân hậu. Khi thấy em gái mình lâm vào cảnh khốn khó, bà đồng ý cho cả gia đình họ ở tạm trong nhà.
Không ngờ, một lần ở nhờ lại thành chuyện "ăn nhờ ở đậu" suốt mười năm. Gia đình 3 người này không chỉ sống không tốn một đồng nào nào mà công việc của chồng Tống Hân và trường học của Trần Thạc cũng đều nhờ cha mẹ nguyên chủ lo liệu.
Vợ chồng Dụ gia nể tình máu mủ nên không nỡ đuổi họ ra ngoài. Nhưng họ lại giả vờ không hay biết thản nhiên hưởng thụ như thể đó là điều hiển nhiên, trơ trẽn đến mức không ai sánh bằng!
Sau khi cha mẹ nguyên chủ qua đời, đầu tiên bọn họ cố tình phớt lờ nguyên chủ, sau đó lại dùng đủ mọi cách để khiêu khích. Nguyên chủ vốn là người thẳng tính, làm việc thiếu suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã bị họ chọc tức đến không chịu nổi, cuối cùng tức giận bỏ nhà ra đi.
Và đó cũng chính là khởi đầu cho vận mệnh bi thảm của nguyên chủ.
Dụ hoài Ninh nhớ lại chuyện này, không khỏi thầm thở dài trong lòng. Giao cả căn nhà cho đám họ hàng "cực phẩm", còn mình lại bỏ nhà đi? Đúng là ngu ngốc hết chỗ nói.
.....
“Mẹ! Mẹ nhìn xem cái tên lòng lang dạ sói này! Là nó đánh con thành ra thế này!” Trần Thạc vừa ôm lấy vết thương trên trán vừa nghiến răng nghiến lợi nói.
Dụ Hoài Ninh nhìn Trần Thạc tức giận đến nghiến răng, chỉ khẽ cười nhạt chẳng thèm quan tâm đến lời cáo buộc của hắn.
"Dụ Hoài Ninh! Mày có thái độ gì vậy hả?" Trần Thạc giận dữ quát lớn nhưng vô tình động đến vết thương trên trán, lập tức đau đến nhe răng nhếch miệng.
Tống Hân nhìn thấy con trai mình vừa chảy máu vừa kêu đau, trong lòng liền nảy sinh oán giận với Dụ Hoài Ninh.
Bà ta cố gắng đè nén cảm xúc, ra vẻ rộng lượng hỏi: "Hoài Ninh, sao con lại đánh anh họ mình? Có chuyện gì mà không thể ngồi xuống nói cho rõ ràng được à?
"Tôi không đánh anh ta." Dụ Hoài Ninh bình thản ngồi lại ghế sofa, giọng điệu thản nhiên thề thốt phủ nhận, "Là do chính anh ta đứng không vững, tự mình đập đầu vào góc bàn."
Bà ta nhìn vẻ mặt thờ ơ của Dụ Hoài Ninh, ánh mắt khẽ thay đổi. Chỉ trong vài giây ngắn ngủn giọng nói lại pha chút tiếc nuối và dịu dàng.
"Ba mẹ con đột ngột qua đời, dì biết trong lòng con không dễ chịu. Dì dạo gần đây bận rộn lo liệu tang lễ, không có thời gian quan tâm đến cảm xúc của con, nhưng con cũng không thể trút giận lên anh họ của mình được."
Dụ Hoài Ninh nghe thấy những lời đầy toan tính ấy khẽ cúi đầu, lạnh lùng cười một tiếng.
Những lời này không chỉ biến bà ta thành người dịu dàng, rộng lượng mà còn khéo léo đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người cậu, ngầm ám chỉ cậu vì tâm trạng không tốt mà ra tay đánh người.
Khó trách nguyên chủ không đấu lại được cả nhà này, với tài ăn nói khéo léo như thế người bình thường chắc chắn đã bị bọn họ gài bẫy từ lâu.
"Dì à, tôi biết dì thiên vị con trai mình."
Cậu nói thẳng khiến Tống Hân thoáng lúng túng, bà ta cười gượng, "Hoài Ninh, con nói vậy là..."
Không đợi bà ta kịp phản bác, cậu đã cắt ngang bằng giọng nói lạnh lùng, "Sao các người không hỏi thử xem Trần Thạc đã nói những lời không biết xấu hổ gì với tôi?"
Ánh mắt của cậu lạnh lùng, đôi mày hơi nhướng lên, toát ra khí chất sắc bén đầy uy lực. Chỉ một cái liếc nhìn thoáng qua, cậu đã mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt như thể trở thành một con người hoàn toàn mới!
Tống Hân bắt gặp ánh mắt chăm chú của cậu, lập tức giật mình hoảng sợ, tim đập loạn xạ. Theo bản năng, bà ta thuận theo lời cậu hỏi, nhường quyền chủ động, “A Thạc nó nói, nói cái gì?”
"Nói tôi không có cha mẹ, sau này phải ngoan ngoãn thu mình mà sống. Nói nếu tôi dám chọc tới anh ta, thì sẽ tống cổ tôi ra khỏi nhà của các người." Dụ Hoài Ninh cười lạnh, ánh mắt híp lại, càng lộ rõ sự sắc bén.
Cậu đưa tay gõ nhẹ lên bàn trà, giọng điệu đầy nhắc nhở, "Nhà của các người? Dì à, nếu tôi nhớ không nhầm đó là căn nhà cha mẹ tôi để lại cho tôi, các người mới là người đang sống nhờ nhà tôi."
Không ngờ cậu lại bất ngờ nhắc đến chuyện này, sắc mặt Tống Hân lập tức biến đổi, vô thức quay sang nhìn chồng một cái.
Trần Khải Sinh bắt gặp ánh mắt nhắc nhở của vợ, vội vàng lên tiếng chuyển chủ đề, "Hoài Ninh à, anh họ của con nói chuyện hơi thiếu suy nghĩ, con đừng chấp nhặt với nó làm gì."
"Cha!" Trần Thạc nghe vậy, giận sôi máu. Trần Khải Sinh siết chặt cánh tay của hắn, nhỏ giọng trách mắng: "…Mày im miệng cho tao!"
"Xem ra tôi hiểu lầm rồi." Cậu ra vẻ thông cảm gật đầu, nhưng lời nói thốt ra lại như mũi tên nhọn đâm thẳng, "…Suýt chút nữa tưởng rằng dì cũng muốn đuổi tôi ra khỏi nhà."
Cảm giác như bí mật trong lòng bị người ta bóc trần, Tống Hân lập tức cao giọng phủ nhận, "Nói bậy! Không đời nào!"
Nói xong, bà ta chợt nhận ra giọng mình vừa rồi quá đột ngột, liền cảm thấy hơi xấu hổ, gương mặt thoáng đỏ lên.
Trần Khải Sinh cũng cảm thấy chột dạ, vội vàng chuyển chủ đề, "Được rồi, chỉ là hiểu lầm thôi. Vết thương của A Thạc không nghiêm trọng, máu cũng đã ngừng chảy. Chúng ta về nhà rồi xử lý tiếp."
Tống Hân bất an, chỉ mong mọi chuyện nhanh chóng qua đi. Bà ta lườm con trai một cái, thái độ lập tức thay đổi, "Còn không mau xin lỗi em họ của con!"
Trần Thạc nghẹn đầy bụng tức giận, “Dựa vào cái gì mà bắt con xin lỗi nó..."
"Mày còn dám cãi hả!"
Trần Khải Sinh phối hợp nhịp nhàng, một người nói một người đỡ nhưng thực chất cả hai vợ chồng đều đang âm thầm quan sát sắc mặt của Dụ Hoài Ninh.
Dụ Hoài Ninh lười để ý đến màn kịch của cả nhà này, huyệt thái dương giật từng cơn đau buốt. Thân thể này đã mệt mỏi đến cực hạn, cậu chỉ muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi thật tốt.
Vì nguyên chủ bất tài, toàn bộ tang lễ đều do một tay Tống Hân lo liệu. Nếu vào thời điểm mấu chốt này, cậu đuổi cả nhà họ ra khỏi Dụ gia, chắc chắn họ sẽ ôm hận trong lòng, không ngừng tung tin bôi nhọ. Đến lúc đó, bản thân cậu cũng khó tránh khỏi việc bị người ngoài chỉ trích.
Chuyện này không cần vội vàng quyết định ngay. Cậu nghĩ, đợi nghỉ ngơi đủ rồi tính tiếp.
Nghĩ vậy, Dụ Hoài Ninh dứt khoát lạnh mặt, xoay người bước ra cửa, hoàn toàn phớt lờ cả nhà ba người họ.