Giang Vũ dựa vào ghế sa lon, ánh mắt dời tới trên khuôn mặt của Giang Khải, anh ta chợt cười rồi nói: “Trước đó ai nói anh năm lạnh nhạt với Bạch Du vậy, chỉ trong vài phút mà anh năm đã nhìn ra cửa bảy lần rồi.”
Giang Khải không cảm thấy lời này buồn cười, sắc mặt âm u nói: “Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy! Nếu anh không chịu đựng được Bạch Du thì làm sao anh có thể sống chung với cô ấy?”
Anh ta có lạnh nhạt với Bạch Du không thì cũng là chuyện của Giang Vũ, người khác không được nói trước mặt anh ta, nếu bị ông nội nghe được, sao ông cụ giúp anh ta được chứ?
Huống chi tối nay anh ta còn phải nhắc tới chuyện cưới vợ, Giang Vũ nói vậy vào lúc này, chẳng khác nào tuyên bố anh ta không thể qua được!
Giang Vũ định nói gì đó, nhưng anh ta chưa kịp nói thì Giang Văn đã quát: “Tiểu Vũ, em không nói không ai bảo em bị câm đâu.”
Giang Văn xếp thứ tư, Giang Vũ xếp thứ sáu, Giang Khải ngăn cách giữa hai người, nhưng hai người thật sự là anh em sinh đôi.
Năm đó, ba người sinh cùng một ngày ở cùng một bệnh viện, Giang Vũ chỉ sinh sau Giang Khải một phút, thế nên anh ta xếp sau Giang Khải, có lẽ là vì lý do này mà từ nhỏ Giang Vũ và Giang Khải đã không hợp nhau.
Khi còn bé, hai người thường xuyên đánh nhau vì tranh giành đồ chơi, sau khi lớn thì nhìn nhau không được vừa mắt, trong mắt Giang Vũ, Giang Khải là một kẻ đạo đức giả, rõ ràng là vì lợi ích nên mới ở bên Bạch Du, còn giả vờ mình trong sạch cao thượng.
Không biết sao con nhóc Bạch Du lại mù quáng tới vậy, nhà họ Giang có nhiều anh em như thế, thế mà cô chỉ vừa ý Giang Khải!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT