“Bệnh nhân chỉ ngủ thiếp đi thôi, không phải ngất xỉu.”
Lông mày Giang Lâm nhíu lại: “Ngày thường cô ấy ngủ không sâu, chỉ một tiếng động nhỏ là sẽ tỉnh giấc, nếu là ngủ, vậy tại sao vẫn không tỉnh lại?”
Chú Vương đứng bên cạnh gật đầu.
Dáng vẻ của Du Du không giống như ngủ thiếp đi, vừa nãy lúc đưa cô ra khỏi ngăn tủ, cả lúc được Giang Lâm ôm tới bệnh viện nữa, nếu thực sự là ngủ thiếp đi thì phải bị đánh thức từ lâu rồi.
Bác sĩ Trịnh đẩy mắt kính trên mũi: “Lúc còn trẻ, ông nội của tôi từng tới nước Anh học qua tâm lý học, ông ấy nói người trong tình trạng sợ hãi cực độ, phần lớn sẽ khóc lóc và la lối nhưng cũng có phần ít người có hành động khác với người thường, có lẽ là đồng chí Bạch thuộc về phần ít người đó.”
Sợ hãi và đau buồn cực độ khiến cơ thể cô khởi động cơ chế bảo vệ bản thân, khiến cô bước vào giấc ngủ sâu, bây giờ rất khó đánh thức cô khỏi giấc ngủ.
Giang Lâm: “Vậy cô ấy sẽ ngủ như thế trong bao lâu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT