Tí tách tí tách, mưa phùn rơi xuống, làm ướt những đóa hoa đào vừa hé nở. Trần Tần quỳ suốt hai canh giờ ở Ngự Hoa Viên, từ trưa quỳ đến lúc mặt trời lặn. Thân mình nàng vốn quen sống trong nhung lụa, làm sao chịu được khổ cực như thế? Hai canh giờ trôi qua, sắc mặt nàng trắng bệch, cả người run rẩy.
Nàng gắng sức dựa vào cánh tay của Giai Xuân, nhưng thân mình xiêu vẹo, gần như ngã gục xuống đất. Đúng lúc đó, một cơn mưa phùn ập tới, như thể đang chế giễu sự chật vật của nàng. Trong cơn hoảng hốt, Trần Tần mơ hồ nghe thấy tiếng khóc xé lòng, rồi cảm giác như có ai đó nhào vào lòng mình.
Thân mình Trần Tần rung lên, cuối cùng không chống đỡ được nữa, hoàn toàn ngã quỵ trên mặt đất.
Một trận xôn xao vang lên khắp nơi. Cung nhân canh giữ quanh Ngự Hoa Viên bỗng cảm thấy tình thế bất ổn. Tiểu Ngạn nhìn thấy hoàng trưởng tử chạy tới khóc thét, trong lòng thầm chửi thề. Gã không khỏi nghĩ: “Trần Tần này thật sự không biết hối cải, đã bị Hoàng Thượng trách phạt trước đó, nay còn dám kéo cả hoàng trưởng tử vào cuộc tranh đấu của hậu cung!”
Tiểu Ngạn rụt cổ, không dám tiến lên an ủi hoàng trưởng tử, sợ bị ghi hận. Cung tì vội vã lấy áo che cho hoàng trưởng tử khỏi bị mưa, tiện tay che luôn cả Trần Tần.
Thấy tình hình hỗn loạn, Tiểu Ngạn lập tức chạy về Trường Xuân Hiên. Về phần Trần Tần có quỳ đủ canh giờ hay không, lúc này chẳng ai còn quan tâm.
Phanh đông!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play