Dư Niên nhìn nhóc con đi ra ngoài cửa.

Cậu nhóc kiễng chân, hai tay nắm lấy tay nắm cửa mở cửa ra ngoài.

Hạ Hành Khuyết đứng trước cửa nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại nhìn.

Hạ Tiểu Hạc ngẩng đầu nói với anh một câu: "Ba lớn, con đi chuẩn bị một chút."

Hạ Hành Khuyết gật đầu: "Ừm."

Hạ Tiểu Hạc lại hỏi: "Ba chuẩn bị xong chưa?"

Hạ Hành Khuyết: "Chuẩn bị xong rồi."

Hạ Tiểu Hạc nghiêm túc nói với anh: "Đúng rồi ba lớn, ba nhớ phải nạp thêm tiền cho bệnh viện đấy nhé. Nếu ba không có tiền thì có thể bảo con trả thay."

Lông mày Hạ Hành Khuyết khẽ giật: "Ba có tiền, con không cần lo chuyện này đâu."

Dư Niên trong phòng ôm bát lén nghe bọn họ nói chuyện.

Hình như phản diện lớn nhỏ đang dùng tiếng lóng, cái gì mà 'Chuẩn bị xong'? Cái gì mà 'Nạp tiền' thế?

Không hiểu gì hết.

Nhưng chỉ nhìn hình ảnh thì đúng đẹp luôn.

Người đàn ông mặc vest lịch lãm và một đứa bé mặc quần yếm đứng đối diện nhau trước cửa, vẻ ngoài quý phái kiêu hãnh phù hợp với tưởng tượng "cha con hào môn" của Dư Niên.

Bỗng nhiên ông quản gia nhỏ giọng nhắc: "Thưa cậu, cháo sắp nguội rồi."

"Ơ?" Dư Niên bừng tỉnh, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Hạ Hành Khuyết đang đứng bên ngoài.

Phản diện nhỏ đi chuẩn bị rồi, giờ chỉ còn phản diện lớn thôi.

Dư Niên hoảng loạn bê bát cháo lên che ánh mắt của Hạ Hành Khuyết: "Cháu đang ăn, đang ăn ạ."

Hạ Hành Khuyết không nói gì đưa tay đặt lên tay nắm cửa, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Dư Niên gần như chôn mặt vào bát, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên thấy Hạ Hành Khuyết vẫn đứng ở cửa giống như lúc nãy.

Không biết có phải ảo giác hay không, Dư Niên cứ cảm thấy bóng dáng lúc này của anh cô đơn hơn trước.

Dư Niên chớp mắt, có phải do mình tỏ ra sợ hãi quá không?

Dư Niên đập vào mặt mình vài phát, bình tĩnh lại nào.

Trùm phản diện rất cô đơn, anh có tiền và đế chế thương mại, cô đơn đến mức chỉ còn lại tiền.

Nhân vật làm nền thì không cô đơn, ngày nào cũng bị vả mặt rồi đánh chết, sinh hoạt rực rỡ muôn màu.

Nghĩ rồi mới không thấy buồn nữa.

Dư Niên vét sạch bát cháo, cậu ngẩng đầu muốn ăn nữa: "A----"

Ăn cho trùm phản diện phá sản!

Hạ Hành Khuyết quay đầu lại thấy dáng vẻ này của cậu, anh khẽ cười.

*

Khi Hạ Tiểu Hạc ở bệnh viện, dì giúp việc trong nhà đã thu dọn ít đồ đạc của nhóc mang đến đây.

Hạ Tiểu Hạc cầm một chiếc cặp sách nhỏ màu đen, nhóc cẩn thận chọn ít đồ chơi mình thích cho vào cặp sách.

Nhóc vừa đóng cặp sách vào, tiếng hét của Dư Niên bên ngoài đã vọng vào trong.

"A!"

"Ba nhỏ?" Hạ Tiểu Hạc quay đầu lôi cặp sách ra ngoài theo mình.

Nhóc đẩy cửa ra thấy ba nhỏ đang bám trên cánh cửa, bên cạnh có vài bác sĩ vây quanh.

Dư Niên như cái nam châm trên tủ lạnh dính chặt vào cửa: "Sao tôi phải ngồi xe lăn chứ? Tôi bị thương ở đầu chứ không phải chân, tôi không muốn, để tôi tự đi..."

Ông quản gia kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Thưa cậu, có nhiều thứ cần kiểm tra lắm, ngồi xe lăn sẽ dễ chịu hơn."

Dư Niên lắc đầu: "Tôi không cần."

Sau khi kế hoạch chạy trốn sáng nay thất bại, cậu đã nghĩ đến việc trốn lúc kiểm tra.

Nếu cậu ngồi trên xe lăn to chình ình như vậy, còn chạy thế quái nào nữa?

Ông quản gia với các bác sĩ đều bó tay không biết làm sao, bọn họ không thể kéo Dư Niên trên cửa xuống được.

Lúc này Hạ Hành Khuyết, người đang đứng ngoài cùng chen vào đám đông đi lên phía trước. Lợi dụng lúc Dư Niên không chú ý, anh ôm lấy cậu từ phía sau gỡ tay ra rồi bế khỏi cửa.

Cơ thể Dư Niên cứng đờ: ???

Hạ Hành Khuyết đặt cậu trên xe lăn: "Được rồi, đi thôi."

Hạ Hành Khuyết còn định đẩy xe lăn giúp cậu, nhưng cúi đầu thấy dáng vẻ ngây ngốc của Dư Niên mới lùi về phía sau, anh nói với ông quản gia: "Ông đẩy đi."

Vì muốn muốn dọa Niên Niên sợ, Hạ Hành Khuyết chỉ có thể đen mặt lùi về phía sau.

Hạ Tiểu Hạc lấy con thú nhồi bông hình con cừu trong cặp sách, nhóc chạy về phía Dư Niên đưa cho cậu: "Ba nhỏ, cho ba nè."

“Cảm ơn.”

Dư Niên ôm thú bông con cừu, không còn thiết sống nữa dựa vào xe lăn.

Phản diện nhỏ đeo cặp sách kéo căng khuôn mặt, bước chân be bé đi theo cậu, thề nguyện sống chết trung thành với ba.

Ông quản gia vững vàng đẩy xe lăn, theo sau là một nhóm bác sĩ với những tập hồ sơ bệnh án trên tay. Gió mạnh thổi khiến tà áo blouse trắng của họ bay phấp phới.

Tuy trùm phản diện đi sau cùng nhưng nhờ chiều cao ưu việt, anh có thể nhìn thấy tất cả.

Đoàn người hùng hổ bước đi.

Dư Niên vùi mặt vào trong thú bông con cừu, cậu không muốn ngẩng đầu lên.

Rốt cuộc kiểm tra sức khỏe hay xã hội đen. Nói đại ca ra ngoài cũng không oan đâu.

Sao những người khác lại có biểu cảm như chuyện này bình thường thế?

Do cậu chưa trải đời đủ sao?

Dư Niên đặt cằm lên thú bông con cừu, cậu quay đầu lại.

Hạ Hành Khuyết mặc bộ vest đen đi ở cuối cùng luôn chăm chú nhìn Dư Niên, vì vậy Dư Niên vừa quay đầu lại đã chạm vào ánh mắt của anh.

Dư Niên bị khí thế mạnh mẽ của Hạ Hành Khuyết dọa sợ, trong đầu cậu bỗng vang lên một tiếng nói----

Phản diện đến rồi! Tất cả tránh ra! Phản diện đến rồi! Tất cả tránh ra!

Dư Niên quay đầu lại, cứu mạng, ngón chân của cậu mỏi quá.

Cậu phải xây thêm tòa nhà mới trong bệnh viện này, sau đó đóng gói đồ đạc dọn vào đó ở mới được.

*

Hạ Hành Khuyết đã sử dụng một chút sức mạnh tài chính, dọn dẹp sạch sẽ từ tầng năm lên trên của tòa này.

Dư Niên được ông quản gia đẩy đi, đầu tiên là băng lại vết thương trên trán, sau đó lần lượt kiểm tra các khoa khác nhau từ đầu đến chân.

Dư Niên còn hơi khó chịu với việc ngồi xe lăn, mãi đến khi đi ra từ phòng số 5.

Dư Niên lết cơ thể mềm nhũn ra khỏi phòng kiểm tra: "Xe lăn của tôi đâu? Xe lăn của tôi đâu rồi?"

Học sinh cấp 3 nghĩ kiểm tra sức khỏe chỉ có: Chiều cao, cân nặng và thị lực.

Kiểm tra sức khỏe trong thực tế: Những thiết bị và thuốc men đắt tiền, Dư Niên bị lật qua lật lại không khác gì mớ rau trong chợ.

Hạ Hành Khuyết khẽ cười, đưa mắt ra hiệu cho ông quản gia.

Ông quản gia nhanh chóng đẩy xe lăn đến, Dư Niên nằm liệt trên xe lăn dựa vào chỗ tựa lưng, cậu nhìn thấy nụ cười trên môi Hạ Hành Khuyết.

Hạ Hành Khuyết nói: "Sắp xong rồi, vì cơ thể khỏe mạnh của em thôi."

Dư Niên im lặng, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."

Thôi được rồi, cậu thừa nhận Hạ Hành Khuyết sắp xếp hợp lý.

Lúc này Hạ Tiểu Hạc đeo cặp sạch chạy tới trước mặt Dư Niên: "Ba ơi, chân con mỏi rồi."

Hạ Tiểu Hạc cũng chạy qua nhiều khoa với họ, nhóc đã kiên trì trong một thời gian dài.

Dư Niên xoa bóp đôi chân ngắn của nhóc: "Mỏi thì đổ thêm ít đường vào."

Ám chỉ thất bại.

Tiểu bá tổng chăm chú nhìn cậu: "Chua quá, chua quá."

Dư Niên giang hai tay ra với nhóc: "Vậy lại đây nào."

"Dạ." Hạ Tiểu Hạc chui vào lòng Dư Niên ngồi chung xe lăn với cậu.

Sự chu đáo của Hạ Hành Khuyết được thể hiện trong khoảnh khắc này.

Đúng vậy, anh đã chuẩn bị một chiếc xe lăn dài và lớn hơn bình thường.

Một lúc lâu Dư Niên nằm liệt trên xe lăn, bé con mệt mỏi nằm gọn trong lòng cậu, không biết người đẩy xe đã đổi thành Hạ Hành Khuyết từ bao giờ.

Hạ Hành Khuyết cởi nút tay áo sơ mi rồi xoắn lên đến khuỷu tay, anh đặt bàn tay rộng lớn lên tay cầm xe lăn, vững vàng đẩy đi.

Dư Niên tựa người vào lưng ghế xe lăn, đầu vừa vặn tựa vào tay Hạ Hành Khuyết.

Hạ Hành Khuyết đưa tay lên, nhẹ nhàng lướt qua mái tóc mềm mại của cậu.

Hạ Hành Khuyết khẽ cong khóe môi khi thấy Dư Niên không phát hiện ra, sau khi thỏa mãn mới nhịn lại, không làm thêm động tác gì nữa.

Một nhà ba người đi qua hành lang vào phòng họp.

Có vài bác sĩ nổi tiếng đang chờ trong phòng họp, họ đưa báo cáo kiểm tra sáng nay cho Hạ Hành Khuyết: "Hạ tổng."

"Vất vả rồi."

Hạ Hành Khuyết cầm báo cáo, Dư Niên ngồi trên xe lăn cũng ngẩng đầu lên.

Cậu cũng muốn nhìn thử, vòng qua vòng lại cả buổi sáng rồi, cậu muốn biết mình bị làm sao.

Hạ Hành Khuyết nhanh chóng nhìn lướt qua bản báo cáo, sau khi chắc chắn cơ thể Niên Niên không có vấn đề gì mới thấy ánh mắt trông mong của cậu.

Hạ Hành Khuyết đưa bản báo cáo cho cậu: "Em muốn nhìn sao?"

"Ừm... Tôi, tôi muốn." Dư Niên cầm bản báo cáo, Hạ Tiểu Hạc cũng thò đầu sang xem: "Nhóc con, con hiểu không?"

Hạ Tiểu Hạc chỉ vào tên người bệnh trên bản báo cáo: "Tên của ba nhỏ."

Dư Niên hỏi: "Sau đó thì sao?"

Hạ Tiểu Hạc nhỏ giọng nói: "Không hiểu ạ."

Giọng Dư Niên càng nhỏ hơn: "Ba cũng không hiểu gì."

Các bác sĩ thì hiểu, họ giải thích cho cậu nghe: "Dựa vào các kết quả thì ngoài vết thương trên trán, cơ thể của cậu Dư không có vấn đề gì."

"Chấn thương do vụ tai nạn xe cộ đã gây ra chứng mất trí nhớ. Trong trường hợp tốt nhất, trí nhớ có thể phục hồi sau vài ngày nhờ khả năng điều chỉnh của não bộ."

Đó là tình huống tốt nhất, còn tình huống xấu nhất.

Hạ Hành Khuyết không muốn để Dư Niên biết tình huống xấu nhất, vì vậy anh liếc mắt ra hiệu cho bác sĩ dừng lại.

Hạ Hành Khuyết nhìn đồng hồ, anh cúi người nói với Dư Niên: "Bánh kem dâu tây quản gia đặt sắp đến rồi, em với Tiểu Hạc đi ăn trước đi."

Dư Niên nghe được từ 'bánh kem dâu tây', hai mắt cậu sáng rực lên: "Được sao?"

"Được." Hạ Hành Khuyết gật đầu: "Để anh đưa em về."

"Không cần, không cần đâu." Dư Niên trả lại bản báo cáo cho anh, cậu ấn vào nút trên xe lăn.

Cạnh----

Xe lăn trượt một đoạn dài về phía trước.

Hạ Hành Khuyết đi theo cậu, bước một bước lên phía trước: "Niên Niên."

Xe lăn dừng lại trước cửa phòng họp, Hạ Tiểu Hạc trượt xuống từ đùi Dư Niên, nhóc nhón chân mở cửa.

"Mời ba nhỏ ra ạ."

"Được."

Thêm một tiếng cạnh nữa-----

Dư Niên trượt thẳng ra ngoài.

Hạ Hành Khuyết đành dặn dò: "Nhớ chú ý an toàn nhé."

Dư Niên gật đầu: "Vâng."

Hạ Tiểu Hạc bò về lòng ngực Dư Niên: "Ba lớn yên tâm, con sẽ bảo vệ ba nhỏ thật tốt."

Rồi Dư Niên và Hạ Tiểu Hạc 'cành cạch' trượt đi.

Đợi đến khi bọn họ vào phòng, thấy vệ sĩ đóng cửa lại Hạ Hành Khuyết mới nhìn sang bác sĩ: "Tình huống xấu nhất là gì?"

Bác sĩ nói: "Tình huống xấu nhất là cậu Dư vĩnh viễn mất ký ức mười năm, không thể phục hồi lại."

"Một vấn đề khác cần lưu ý là có khả năng cậu Dư sẽ bị đau đầu và gặp ác mộng thường xuyên, giờ di chứng đó vẫn chưa rõ ràng nên cần phải quan sát thêm."

Sắc mặt Hạ Hành Khuyết có hơi nghiêm trọng khi nghe bọn họ nói.

Anh giữ bình tĩnh lấy cuốn notebook và bút bi mình luôn cầm theo, mở một trang ra nhỏ giọng hỏi: “Cần lưu ý gì không?"

“Đương nhiên cần nghỉ ngơi đầy đủ và tránh làm việc quá sức. Hàng ngày có thể nói cho cậu ấy vài chuyện trước đây, quan sát kỹ các biểu hiện. Nếu phát hiện bất kỳ dấu hiệu nghi ngờ là di chứng, cần đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay.”

"Tình trạng sức khỏe của cậu Dư đã ổn định, có thể đưa cậu ấy về nhà rồi. Chúng tôi nghĩ nên đưa cậu Dư quay về cuộc sống ngày thường, có lẽ sẽ giúp tình trạng của cậu ấy khá hơn."

"Hạ tổng, ngài nghĩ xem cậu ấy có muốn xuất viện không?"

Ngòi bút của Hạ Hành Khuyết khựng lại.

Niên Niên vừa nhìn thấy anh đã sợ hãi rồi, e rằng việc đưa Niên Niên về nhà sẽ gặp nhiều khó khăn.

Hạ Hành Khuyết đóng notebook: "Chuẩn bị trước đã."

"Vâng."

Hạ Hành Khuyết ra khỏi phòng họp, anh đứng ngoài phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, bánh kem dâu chưa được đưa đến nên Dư Niên ngồi trên xe lăn, Hạ Tiểu Hạc mở cặp sách lấy ra những món đồ chơi mà cậu nhóc chọn lựa kỹ càng giúp ba đỡ chán.

"Trò chơi ghép hình nè."

“Đây là máy thổi bong bóng.”

"Đồ chơi gà con."

"Những thứ này đều là đồ chơi con thích nhất đó, con cho ba mượn chơi nha."

"Cảm ơn con." Dư Niên nhéo khuôn mặt phúng phính của Hạ Tiểu Hạc, bỗng nhiên cảm thấy nhóc con không tệ cho lắm.

Vừa bá đạo đáng yêu lại tri kỷ.

Hạ Tiểu Hạ lắc đầu đẩy tay ba nhỏ ra, nhóc nhấc đồ chơi lên nói: "Ba ơi, ba chơi đồ chơi này đi, đừng chơi con.'

Dư Niên giơ một ngón tay lên quơ quơ trước mặt nhóc: "Nhóc con, ba cho con xem trò này thú vị hơn."

Hạ Tiểu Hạc thắc mắc hỏi: "Trò gì thế ạ?"

Dư Niên ấn nút trên xe lăn.

Vút---

Trượt! Quay tròn! Xoay một bánh!

Ngầu quá!

Trong phòng bệnh ngập tràn tiếng cười đùa vui vẻ.

Ở ngoài phòng bệnh, ông quản gia cầm bánh kem dâu tây đi đến: "Hạ tổng, bánh kem..."

Ông ấy nhìn vào phòng bệnh, chiếc râu của người thân sĩ rung lên hai cái, ông bất đắc dĩ nói: "Cậu ấy năm 16 tuổi còn ham chơi hơn năm 26 nữa, nếu ngã thêm lần nữa lùi lại mười năm, biến thành 6 tuổi thì..."

Ánh mắt Hạ Hành Khuyết đầy ý cười: "Không sao, nhìn đáng yêu mà."

Anh còn chưa nói xong, tiếng kêu 'A' của Dư Niên bỗng dưng vang lên trong phòng bệnh.

Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Hạ Hành Khuyết vội vã đẩy cửa bước vào trong, anh đặt hai tay lên tay vịn xe lăn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên cố gắng giữ chặt chiếc xe.

Thân hình cao lớn của Hạ Hành Khuyết hơi cúi xuống, bóng của anh phủ kín người Dư Niên.

Dư Niên kẹt trên xe lăn, kinh hồn chưa kịp định hình ngẩng đầu lên đã thấy yết hầu của Hạ Hành Khuyết, cao thêm chút nữa nhìn thấy cằm của anh.

Ừm, ngẩng cao hơn chút thấy cằm nhỏ.

Rồi lại ngẩng lên cao hơn nữa thấy cằm lớn!

*

Tác giả có lời muốn nói:

Học sinh cấp 3 Niên Niên: Giấc mơ của tôi là trở thành sát thủ (Lạnh lùng liếm dao).

10 năm sau: Trở thành sát thủ lãng mạn lạnh lùng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play