Cảm giác ngại ngùng khi bị ba sờ mông nhỏ hơn sự buồn bã khi không được ngủ với ba.

Hạ Tiểu Hạc đè cảm giác xấu hổ xuống để nép vào người Dư Niên, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế.

Nhóc muốn ngủ với ba nhỏ cơ!

Chui vào vòng tay ấm áp và thân thuộc của Dư Niên, Hạ Tiểu Hạc vốn trằn trọc không ngủ được nhưng vừa nép vào lòng cậu, nhắm mắt đã say giấc rồi.

Dư Niên ngủ ngon lành cứ thế bóp mông nhóc, từ đầu đến cuối không mở mắt ra lần nào, hoàn toàn dựa vào bản năng để bóp.

Đến khuya, cuối cùng Hạ Hành Khuyết và các bác sĩ cũng ra khỏi phòng họp.

Hạ Hành Khuyết đi đến phòng bệnh của Dư Niên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, anh nhìn vào bên trong...

Ừm, nhìn Niên Niên ngủ ngon chưa kìa...

Khoan đã, cái thứ đang nhô lên bên cạnh cậu là gì thế?

Hạ Hành Khuyết nhìn chằm chằm, anh nhỏ giọng hỏi: "Sao thằng bé lại vào đây được."

Ông quản gia trả lời: "Đã khuya rồi mà Tiểu Hạ Tổng vẫn chưa ngủ được  nên lén chạy đến đây, bọn tôi chỉ có thể để cậu chủ đi vào."

Hạ Hành Khuyết hỏi: "Niên Niên không có phản ứng gì à?"

"Cậu ấy chưa tỉnh lại."

"Ừ." Hạ Hành Khuyết gật nhẹ đầu: "Để bọn họ ngủ chung đi."

Hạ Hành Khuyết nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh đi sang phòng bên cạnh.

Bây giờ đã muộn rồi, anh sửa mặt sơ qua rồi leo lên giường ngủ.

Trong bóng đêm, Hạ Hành Khuyết nằm thẳng trên giường dùng tay gối đầu, anh im lặng nhìn trần nhà.

Niên Niên bị thương chảy rất nhiều máu.

Niên Niên mất trí nhớ, còn sợ anh.

Anh phải ngủ thế nào đây?

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Hạ Hành Khuyết ngồi dậy trên giường.

Hạ Hành Khuyết mặc thêm áo khoác đi ra khỏi phòng, anh đi đến trước cửa phòng bệnh, nhìn thoáng qua cánh cửa đã đóng.

Ông quản gia nhỏ giọng gọi: "Hạ tổng?"

"Ừ." Hạ Hành Khuyết chuyển tầm mắt sáng nơi khác: "Tôi quên bảo mua thêm hai cái bánh kem dâu tây cho Niên Niên."

“Ngài đã nói qua rồi ạ, đã đặt xong, ngày mai bánh kem sẽ đến. ”

"Ừ." Hạ Hành Khuyết gật đầu, anh quay về phòng bên cạnh.

Mười phút sau Hạ Hành Khuyết lại khoác áo đi đến trước cửa phòng bệnh.

"Hạ tổng?"

"Ừ." Hạ Hành Khuyết nhìn qua cửa phòng: "Tôi sợ dáng ngủ Hạ Tiểu Hạc xấu, đụng vào vết thương của Niên Niên."

"Vậy ngài có muốn vào xem thử không?"

"Được."

Hạ Hành Khuyết gật nhẹ, anh khẽ đẩy cửa phòng bệnh đi đến mép giường.

Trong bóng đêm, anh thấy Dư Niên cuộn tròn người trong chăn, tư thế ngủ trông thật bất an.

Hạ Tiểu Hạc cũng ngủ ngoan, nhóc nằm thẳng đặt tay trước ngực chứ không vung vẩy lung tung.

Hạ Hành Khuyết không chắc mình có nhìn nhầm hay không, nhưng anh cảm giác vừa bước vào đã thấy Niên Niên nhíu mày, có vẻ giấc ngủ đã xấu đi.

Hạ Hành Khuyết lùi về phía sau đi ra khỏi phòng bệnh, anh quay về phòng bên cạnh.

Anh nói với ông quản gia: "Tôi về đây, anh cũng về sớm đi."

Ông quản gia gật đầu: "Vâng, Hạ tổng."

Thêm mười phút sau----

Cuối cùng ông quản gia cũng hiểu: "Hạ tổng, ngài lại đến rồi sao?"

Hạ Hành Khuyết gật đầu: "Ừm."

"Tôi vừa kiểm tra lại rồi, bánh kem dâu tây sẽ được giao đến đúng 12 giờ trưa mai. Tiểu Hạ Tổng cũng ngủ rất ngoan, không chạm vào vết thương của cậu Dư."

"Tôi biết rồi."

"Ngài muốn đi vào ngủ chung với bọn họ không? Im lặng một chút chắc sẽ không đánh thức cậu ấy đâu."

Hạ Hành Khuyết liên tục đi tới lắc lư trước cửa phòng bệnh là vì điều này.

Anh muốn ngủ với Niên Niên!

Anh muốn làm như Hạ Tiểu Hạc, ôm gối lén lút đi vào nằm lên giường Dư Niên.

Nhưng mà...

Hạ Hành Khuyết nghĩ, cuối cùng vẫn nhịn lại.

"Thôi, khó khăn lắm Dư Niên mới ngủ được, Hạ Tiểu Hạc còn nhỏ bò lên không bị phát hiện, còn tôi kiểu gì cũng thế thôi."

Hạ Hành Khuyết nhìn cửa phòng bệnh lần cuối, anh xoay người quay về phòng bên cạnh.

*

Dư Niên trong phòng bệnh gặp ác mộng cả đêm.

Có khi mơ thấy trùm phản diện chĩa súng bắn chết, một lúc sau lại mơ thấy phản diện nhỏ dùng súng bắn chết.

Cứ một lúc lại mơ thấy mình bị phản diện lớn nhỏ "song súng hợp bích"

Một đêm trôi qua, người cậu toàn là lỗ đạn trông khắp khác gì cái bình rỉ nước.

6 giờ sáng hôm sau, tiếng đồng hồ báo thức Dư Niên để trên đầu giường "Ting ting ting" vang lên.

Tối qua trước khi đi ngủ, Dư Niên đã xin ông quản gia một chiếc đồng hồ báo thức đặt 6 giờ sáng, sau đó ép bản thân chìm vào giấc ngủ dưỡng sức.

Bởi vì ——

Cậu muốn bỏ trốn lúc 6 giờ nha.

Lợi dụng lúc người khác đang ngủ để chạy!

Xuyên thành nhân vật làm nền cũng được, vấn đề là kết hôn với trùm phản diện, lại có thêm một đứa con.

Bây giờ không chạy thì đợi đến khi nào!

Vừa nghe chuông báo thức reo lên, Dư Niên đã bật dậy đi tắt chuông.

Kế hoạch chạy trốn! Bây giờ...

Ting ting ting--- Ting ting ting---

Dư Niên nhăn mặt, cậu dùng sức đập đồng hồ báo thức.

Đồng hồ báo thức hỏng rồi à? Sao không tắt được thế này?

Giây tiếp theo có một đứa bé chui ra khỏi chăn, nhóc vươn tay từ đầu giường bên kia cầm chiếc đồng hồ trẻ em đang kêu của mình để tắt chuông báo thức.

Dư Niên: ???

Đứa bé chui từ trong chăn này ở đâu ra thế? Cậu lại sinh thêm một nhóc nữa à?

Hạ Tiểu Hạc xoa mắt: "Ba nhỏ ơi...."

Nhóc im lặng một lúc khi nhìn thấy biểu cảm phức tạp của Dư Niên, sửa lại lời: "Chú ơi."

Dư Niên khó hiểu hỏi: "Ơ? Cuối cùng nhóc nên gọi ba là cái gì?"

Hạ Tiểu Hạc nhìn cậu: "Ba nhỏ ạ."

"Vậy sao lại gọi ba là 'chú'."

"Ba nhỏ quên con mất rồi, bây giờ con gọi 'chú' trước để làm quen, sau đó mới gọi 'ba nhỏ'.

"..." Dư Niên giật giật khóe miệng: "Con chu đáo thật đấy."

Hạ Tiểu Hạc nhìn đồng hồ thấy mới 6 giờ sáng, sớm quá.

Đúng rồi, hôm qua nhóc đặt đồng hồ báo thức dậy sớm nạp tiền cho ba nhỏ.

Nhưng... Ba nhỏ cũng đặt chuông bảo thức dậy sớm như thế, là để làm gì vậy?

Hạ Tiểu Hạc vờ vực nhìn Dư Niên: "Ba nhỏ, bình thường 9 giờ ba mới dậy mà, sao hôm nay ba dậy sớm thế?"

Dư Niên nở một nụ cười gượng gạo nhưng vẫn lịch sự với nhóc.

Đương nhiên là để chạy trốn rồi.

Nhưng không thể nói cho nhóc biết sự thật được.

Dư Niên giả vờ nói: "Ba nhỏ dậy sớm rèn luyện cơ thể."

Hạ Tiểu Hạc nhìn qua đã biết: "Ba nhỏ, ba chưa bao giờ dậy sớm rèn luyện."

"Ba nhỏ dậy ăn sáng."

"Ba nhỏ ơi, trước kia ba nói dù bữa sáng có bít tết và hải sản thì ba cũng không dậy sớm mà."

"..."

Dư Niên nghẹn lời, có vẻ như nhóc con biết nhiều điều về cậu lắm.

Bây giờ Hạ Tiểu Hạc mới nhớ ra điều gì, nhóc kinh ngạc nhìn cậu: "Ba nhỏ, có phải ba muốn bỏ con với ba lớn lại đúng không! Ba muốn chạy trốn!"

Nhóc quay đầu sang hét ra ngoài cửa:"Ba lớn ơi..."

Dư Niên vội vàng lao lên phía trước bịt miệng nhóc lại, cậu nhét nhóc vào ổ chăn.

"Cho ba vào với!" Dư Niên dùng một tay ôm nhóc con, tay còn lại kéo chăn phủ kín hai người: "Không phải, ba không muốn chạy trốn, nhưng mà..."

Hạ Tiểu Hạc nhìn cậu: "Nhưng mà gì ạ?"

"Nhưng mà..."Dư Niên nghĩ: “Ba muốn đi vệ sinh, ba không nhịn được nên mới dậy sớm.”

"Dạ."

Cũng đúng đúng.

Hạ Tiểu Hạc miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời này.

Dư Niên nhéo má nhóc, biến nhóc thành một chú vịt mếu máo: "Nói đi, con lên giường ba kiểu gì thế hả?"

Hạ Tiểu Hạc không biết phải nói gì: "Con..."

Dư Niên biến khách thành chủ: "Thành thật khai báo cho ba!"

Hạ Tiểu Hạc bịt kín khuôn mặt nhỏ: "Con không ngủ một mình được, muốn ngủ với ba nhỏ cơ."

Dư Niên nói: "Vậy con nói cho ba nghe xem, con chạy lên giường ba kiểu gì?"

Hạ Tiểu Hạc đúng tình hợp lý nói: "Con cho ba bóp mông thì ba ngủ với con, chúng ta trao đổi mà."

"Ba bóp mông con hồi nào?"

"Có á, ba nhỏ ngủ rồi lén bóp mông con."

Dư Niên cúi đầu nhìn nhóc con trong lòng.

Ừ thì, nhìn trông cũng bóp đã tay thật.

Dư Niên chuyển ánh mắt sang nơi khác, cậu nghiêm túc cảnh cáo: "Lần sau đến phải nói cho ba một tiếng biết chưa, nếu không ba xoay người sẽ đè con xẹp lép như nhóc người giấy."

"Biết rồi ạ." Hạ Tiểu Hạc gật đầu: "Ba nhỏ, lần sau vẫn được ạ? Lần sau con có thể ngủ với ba nữa sao?"

"..."

Logic chặt chẽ lợi dụng lỗ hổng, không hổ danh là phản diện nhỏ.

“Không có lần sau đâu!”

Dư Niên ôm nhóc nằm trên giường.

Thôi, giờ có đứa nhóc này ở đây nên sáng hôm nay cậu không chạy trốn được, cứ ngủ một giấc trước đã.

Dư Niên nhắm mắt bóp mông của nhóc, thuận miệng hỏi: "Quan hệ của ba với con có tốt không?"

Hạ Tiểu Hạc nằm trong lòng ngực cậu: "Tốt lắm nha, con yêu ba nhất luôn."

Dư Niên lại hỏi: "Vậy quan hệ của ba với Hạ tổng có tốt không?"

Hạ Tiểu Hạc gật gật đầu: "Tốt ạ, ba lớn cũng yêu ba nhất luôn."

Dư Niên chẹp miệng.

Cậu không tin đâu, cậu là nhân vật làm nền đấy, phản diện lớn nhỏ không 'song súng hợp bích' với cậu đã tốt lắm rồi, yêu cậu nhất cái gì nữa.

Thấy cậu không nói lời nào, Hạ Tiểu Hạc mở mắt đưa tay ôm lấy cậu: "Ba nhỏ, con nói thật mà, con với ba lớn yêu ba nhất."

Khi Hạ Tiểu Hạc ôm cậu, Dư Niên bỗng thấy có cảm giác quái quái khẽ len lỏi trong cơ thể mình.

Dư Niên giật mình mở choàng mắt.

Tim đập nhanh quá.

Dư Niên cố gắng điều chỉnh cảm xúc, cậu nhìn Hạ Tiểu Hạc: "Đúng rồi, ba vẫn chưa biết tên con là gì?"

Hạ Tiểu Hạc tự tin trả lời: "Ba nhỏ, con tên 'Hạ Tiểu Hạc' nha."

Dư Niên gật đầu: "Tiểu Hạc à? Chắc đây là biệt danh nhỉ? Tên thật là gì thế?"

Hạ Tiểu Hạc tiếp tục nói: "Tên thật là 'Hạ Hạc' đó!"

Dư Niên mờ mịt nhíu mày: "Hả? Ai đặt tên cho con thế? Ha Hả?"

Hạ Tiểu Hạc ngẩng đầu nhìn về phía Dư Niên, ánh mắt tự tin dừng trên người cậu.

"..."

Dư Niên nghẹn lời.

Chắc không phải do cậu đặt đâu nhỉ?

"Nghe... Ra dáng bá tổng lắm." Dư Niên muốn vớt vát một chút: "Hạ Hạc, sau này con đi nhà trẻ mà có người hỏi tên con, con có thể đút tay vào túi lạnh lùng trả lời: 'Ha Hả' đó."

Đôi mắt Hạ Tiểu Hạc sáng lên: "Ba nhỏ, hồi trước ba cũng nói với con như vậy nè."

Dư Niên: "..."

fine: )

"Tiểu Hạc, con kể cho ba nghe ít chuyện trước kia được không?"

"Vâng!"

Hai người trốn ở trong chăn, lẩm bà lẩm bẩm nói chuyện với nhau.

Một khi bá tổng nhỏ gặp được ba, nhóc sẽ biến thành bé con nhiều chuyện.

Hạ Tiểu Hạc cảm thấy dù là trước hay sau khi mất trí nhớ, ba nhỏ vẫn giống như trước kia.

Hai tiếng sau ông quản gia mới nhẹ nhàng gõ cửa, ông đẩy xe đồ ăn vào phòng bệnh: "Thưa cậu, Tiểu Hạ Tổng."

Trong chăn nhô lên hai cục một lớn một nhỏ rầm rì nói chuyện.

Ông quản gia cảm thấy vui mừng, đúng là cha con tâm đầu ý hợp có khác, xem cậu Dư và Tiểu Hạ Tổng thân thiết chưa kìa.

Ông ấy cười, nâng cao tông giọng: "Thưa cậu, Tiểu Hạ Tổng, có thể dậy rửa mặt ăn sáng rồi."

Dư Niên và Hạ Tiểu Hạc xốc chăn lên, hai người quay sang nói: "Vâng ạ."

Dư Niên ngồi trên giường đeo dép, Hạ Tiểu Hạc đeo đồng hồ.

Bỗng dưng Hạ Tiểu Hạc nhớ ra điều gì đó: "Ba nhỏ, lúc 6 giờ ba nói muốn đi vệ sinh mà, bây giờ đã 8 giờ rồi đó, ba không thấy buồn sao?"

"..." Động tác đeo dép của Dư Niên khựng lại, cậu thuận miệng nói ra lừa thằng bé thôi, ai ngờ nhóc lại nhớ kỹ chứ.

Không hổ danh là vai ác, trí nhớ siêu thật.

Dư Niên trốn vào phòng tắm, giả vờ như mình đang rất vội.

*

Sau khi rửa mặt xong, Dư Niên và Hạ Tiểu Hạc ngồi xuống bàn ăn sáng.

Ông quản gia múc cháo thịt bò vào bát, đặt xuống trước mặt họ: "Hạ tổng đặt lịch khám sức khỏe tổng thể cho cậu vào lúc 9 giờ, ăn sáng xong có thể đi ngay, Hạ tổng đang đợi chúng ta ở bên ngoài."

Dư Niên cầm bát lên: "Dạ... Ông giúp cháu chuyển lời cảm ơn đến Hạ tổng nha."

Trên cửa phòng bệnh có một tấm kính trong suốt, Dư Niên vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Hành Khuyết đứng ở bên ngoài.

Hôm nay anh mặc một bộ vest đen, đang quay lưng về phía cửa, thân hình cao lớn thẳng tắp khiến người ta áp lực.

Dư Niên chỉ nhìn thoáng qua rồi vội vàng chuyển tầm mắt.

Cậu nhỏ giọng hỏi ông quản gia: "Hạ tổng ăn sáng chưa ạ? Anh ấy có muốn ăn một chút không? Ăn xong rồi quay lại đây cũng được."

Ông quản gia cười nói: "Hạ tổng ăn sáng rồi, ngài ấy biết cậu nhìn thấy ngài ấy sẽ lo lắng nên mới cố ý đứng ngoài chờ."

Dư Niên cúi đầu ăn cháo thịt bò.

Hạ Hành Khuyết khẽ cong môi, Niên Niên lén lút quan tâm anh kìa, anh nghe thấy hết.

Âm thầm tranh lợi.

Sau khi Hạ Tiểu Hạc ăn sáng xong, nhóc lau miệng nhìn Dư Niên nói: "Ba nhỏ, con đi trước chuẩn bị một xíu ạ."

Dư Niên ngẩng đầu nhìn: "Con đi chuẩn bị gì thế?"

Hạ Tiểu Hạc nghiêm túc nói: "Ba nhỏ sắp đi kiểm tra rồi, đương nhiên con phải chuẩn bị một chút."

"Ờm." Dư Niên nâng chén ngẩng đầu nhìn bóng dáng đứng ngoài cửa, cậu dặn Hạ Tiểu Hạc: "Vậy con quay lại sớm chút nhé."

Cậu không muốn ở một mình với trùm phản diện đâu.

Hạ Tiểu Hạc nói: "Vâng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play