Nhan Hoan hừ lạnh một tiếng, nói: "Muốn đánh tôi à? Vẫn là muốn đánh cô út? Tỉnh lại đi, liền là chút đức hạnh kia của bà, còn ở trước mặt tôi nâng ra dáng vẻ của cô cả, trước mặt cô út lại ra vẻ chị cả, bà yên tâm đi, một ngày nào đó, kẻ hại ba tôi, một người tôi cũng không buông tha, không cần bà ở chỗ nào làm ra bộ dáng giả mù sa mưa!"
Nói xong cô liền quay đầu cùng Triệu Lan Huyên nói: "Cô út, chúng ta về phòng đi. Cháu nói chính là thật sự, một ngày nào đó, cháu sẽ báo thù cho ba của cháu, nhưng những chuyện này không có quan hệ gì với cô út và dượng út, hai người không có làm chuyện gì sai, càng không có làm chuyện gì có lỗi với với ba của cháu, chúng ta đều phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, mới không làm thất vọng người đã mất, người yêu thương chúng ta."
Tuy rằng trong lòng Triệu Lan Huyên đã có chủ ý, không hề bị ảnh hưởng bởi Triệu Lan Trân.
Nhưng trước sau bà lại có cảm tình rất sâu với Triệu Lan Trân, cho nên ngày từ đầu nhìn Nhan Hoan vạch mặt Triệu Lan Trân đến chật vật không chịu nổi như vậy trong lòng cũng không ngừng co rút đau đớn, nhưng chính lúc này khi Triệu Lan Trân muốn nhào tới đánh Nhan Hoan, kết quả là bị Nhan Hoan dùng một chân đem Triệu Lan Trân đá ngã, lại cùng bà ấy nói ra những lời này, làm cho bà ấy không thể lại quan tâm đến Triệu Lan Trân, chỉ là nước mắt rơi như mưa.
Bà ấy đương nhiên đối với Triệu Lan Trân còn có tình cảm rất sâu nặng.
Nhưng bà ấy cũng không phải là một người không phân rõ thị phi.
Một đứa bé như Nhan Hoan đều có thể thông suốt, dũng cảm như vậy, bà ấy còn có tư cách gì sa vào bên trong những tình cảm và cảm xúc mềm yếu, kết thân với kẻ thù, làm những việc tổn thương người thương mình?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play