Một lúc sau.
Cô nàng người lớn nào đó cúi đầu, hớn hở nói với bé con đang đứng ôm chân mình: “Bây giờ ở nhà chỉ còn hai cô cháu mình thôi đúng không? Hì hì hì, vắng chủ nhà, gà vọc niêu tôm! Đi nào, cô dẫn cháu đi ăn “đồ ăn vặt”!”
Cuối cùng hai tiếng đồng hồ không bị ai làm phiền cũng tới rồi!
Chờ đến khi mọi người trở về Lê An An đã dọn dẹp sạch sẽ “hiện trường gây án” chỉ còn lại Tiểu Thạch Đầu đã ăn no nê rồi ngủ say sưa.
Tới 10 giờ đêm, Lê An An trằn trọc mãi mà không ngủ được, dù đếm cừu hay đếm gì cũng chẳng có tác dụng, cô từ bỏ việc “nướng bánh” trên giường, khoác áo đi ra phòng khách.
Trăng cuối tháng không tròn nên bên ngoài gần như không có ánh sáng. Lê An An mò mẫm tìm đèn pin trong bóng tối, bật đèn với độ sáng nhỏ nhất, chiếu vào cái ghế sô pha.
Cô nằm sấp trên ghế, để cơ thể lún xuống cái nệm êm ái, tắt đèn pin, co chân cuộn tròn người lại, ngắm nhìn sao trời bên ngoài cửa sổ và mường tượng hình dáng khi kết nối chúng lại với nhau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play