Lê An An cắn từng miếng nhỏ, rồi đột nhiên cảm thấy củ cải mọng nước ngọt ngào không còn ngon như trước nữa.
Hẳn là thím Kim đã trăn trở mấy ngày rồi, một khi đã nói là không dừng lại được.
“Mặc dù Hướng Dương thông minh, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, có khi mấy năm nữa là quên mẹ được thôi. Ngay cả thằng Hai cũng không biết sau này nó quay về không. Tôi thấy cứ coi không có nó cũng được, nhưng nếu nó cứ gửi đồ về mãi như thế này, mà thằng bé cũng không ngốc, không chừng ngày nào đó sẽ tự mình nhận ra.”
“Ôi, tôi cũng không biết nói sao nữa. Làm mẹ kiểu gì kỳ cục, lúc có lúc không.”
Thím Kim thả hạt hướng dương xuống, nét mặt ảo não, nhìn An An đang chậm rãi gặm củ cải trắng, nhíu mày.
Rồi bà ấy thuận miệng hỏi một câu: “An An, cháu thấy sao, có nên cho Hướng Dương biết không?”
Thím Trần: “Ôi dào, con nít con nôi như con bé thì biết gì. Tôi nói thật, em đừng có băn khoăn chuyện này nữa, hỏi thẳng Trường Phong tính sao, đó là con trai nó, nó nói sao thì em cứ làm vậy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play