Cuối cùng hai người hái được hai giỏ rưỡi nho dại, cảm thấy tạm đủ nên quyết định xuống núi. Lê An An tranh thủ lúc Viên Tiểu Tứ không để ý thì rắc một chút dung dịch dinh dưỡng kích thích sinh trưởng cây vào gốc nho. Sau đó cô vỗ nhẹ lên thân nho màu nâu sẫm và nói đầy tâm huyết: “Mày cố gắng phát triển nhé nho.”
Dù dùng kéo để cắt nho nhưng tay của hai người vẫn không tránh khỏi dính chút nước nho, bởi vì họ không những cắt mà còn ăn liên tục.
Trên đường về có đi ngang qua con suối nên Lê An An dẫn Viên Tiểu Tứ đi rửa tay, nếu không tay cứ có cảm giác vừa rít vừa bẩn rất khó chịu.
Vẫn là con suối chảy róc rách lần trước, Lê An An đặt giỏ xuống, nhúng tay xuống dòng nước suối mát lạnh, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Dòng nước luồn qua kẽ ngón tay, mang theo chút lực cản, chút nhấp nhô, thật dịu dàng và đầy sức sống.
Cô vừa quay đầu định nói gì đó với Viên Tiểu Tứ thì thấy cậu đã rửa tay xong rồi, lúc này đang vốc nước uống lia lịa như “trâu uống nước”.
Thôi vậy, đừng làm cậu nhóc mất hứng. Nước suối không chỉ mát lạnh mà còn rất ngọt. Nếu không phải hôm đó nhìn thấy cặn lắng, có lẽ bây giờ cô cũng đã uống nước như Viên Tiểu Tứ rồi.
Viên Tiểu Tứ uống mấy vốc, rồi rửa mặt. Thấy Lê An An đang tết cỏ chơi, cậu hỏi: “Chị không uống nước à? Nước này ngọt lắm, ngon hơn nước ở nhà nhiều.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT