Số táo mèo thái lát kia sẽ phơi ngoài trời, phơi suốt cả ngày, đến tối mới thu vào, hôm sau lại đem ra phơi tiếp. Nếu thời tiết đẹp, chỉ khoảng ba đến năm ngày là thịt quả sẽ co lại hoàn toàn, dẻo dai mà không dính tay, như vậy là đã phơi khô xong. Thời gian cụ thể sẽ điều chỉnh tùy theo độ dày của lát táo, như mấy lát mà Viên Tiểu Tứ thái, có lẽ phơi năm ngày vẫn chưa khô nổi.
Ba người làm xong việc thì đi vào phòng khách nghỉ ngơi, vừa ăn táo tươi vừa trò chuyện. Táo mèo đã rửa sạch vẫn còn đọng những giọt nước long lanh, từ khi hái trên cây xuống đến giờ còn chưa tới nửa ngày nên nhìn nó tươi mơn mởn đẹp mắt, hầu như không có vết xước nào, căng mọng nước.
Nhắc đến táo mèo, thật khó mà không nghĩ đến một bài khóa trong sách giáo khoa Ngữ văn tiểu học: Quả Vải. Lớn lên ở miền Bắc, đương nhiên Lê An An biết táo mèo là gì, nhưng lại thật sự không biết quả vải trông như thế nào. Bài khóa đó là lần đầu tiên cô nghe nói và tiếp xúc với quả vải, một loại trái cây ở miền Nam mà miền Bắc cực kỳ hiếm gặp.
Tác giả miêu tả tình yêu thương của người mẹ, nhưng khi đó cô còn nhỏ, tâm trí chỉ tập trung vào quả vải. Trong đầu óc bé nhỏ đã vô thức tưởng tượng và tô vẽ nên hình ảnh đẹp đẽ về loại trái cây chưa từng thấy đó, dựa trên miêu tả của tác giả. Tình yêu thương mà người mẹ dành cho quả vải trong bài khóa cũng vô hình chung nâng cao kỳ vọng của cô. May mắn là cô không cần phải đợi đến 28 tuổi như nhân vật chính trong truyện mới được nếm miếng vải đầu tiên. Sau khi theo thầy học nấu ăn, điều kiện sống tốt hơn, cô đã được ăn vải trước tuổi trưởng thành. Và đúng là như tác giả nói, thịt vải trong veo, cực kỳ ngon.
Mà có một chuyện An An cảm thấy rất thú vị đó là sau này khi nói chuyện với bạn bè ở phương Nam, họ cũng ấn tượng với táo mèo và tò mò không biết táo mèo như thế nào.
Ngày xưa vận chuyển chậm chạp, không chỉ thư từ xa xôi cách trở hai miền Nam Bắc, ngay cả trái cây cũng tồn tại rào cản thông tin.
Có lẽ sở thích ăn uống đã nằm sẵn trong bản tính từ nhỏ. Nếu bây giờ hỏi Lê An An còn nhớ bài đọc nào trong sách tiểu học thì chính là bài trứng vịt muối, quả vải, và thêm một bài quả khế nữa. Ý chính của bài quá khế là nói về việc nhìn sự vật từ những góc độ khác nhau có thể dẫn đến những kết quả khác nhau. Còn cô, thì chỉ sục sôi một thắc mắc, rốt cuộc quả khế có vị gì, quả khế trông như thế nào? Vị của quả ăn như thế nào? Giờ nghĩ lại, sau này theo thầy học nấu ăn có lẽ là duyên số.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT