Tuy nhiên mỗi lần nhổ cỏ cô lại nghĩ, giá mà nhà có một con heo thì tốt biết mấy, cho nó ăn hết đám cỏ này, đảm bảo nó sẽ béo trắng mập ú, như vậy cô sẽ có động lực nhổ cỏ. Lần trước về thôn Tiểu Lý, cô từng tận mắt thấy heo ăn cỏ. Cỏ heo không phải là loại cỏ dài xanh mướt như mọc ở sân cỏ, mà tất cả những loại cỏ mà heo có thể ăn đều được gọi là cỏ heo, như rau sam, cỏ linh lăng.
Người cũng có thể ăn được, mấy loại này nấu ăn rất ngon.
Còn những loại cỏ dại thì heo lại không thích ăn, nó thích ăn rau sam hơn, còn ăn say sưa. Đây là kết luận mà Lê An An đã rút ra sau mười phút ngồi chồm hổm trước cổng nhà người ta nhìn heo ăn cỏ. Con heo đó cứ khụt khịt mũi, ăn rất tập trung, tốc độ cũng không nhanh, chậm rãi và lặp đi lặp lại, trông ngốc nghếch đáng yêu, hai bên mép còn dính đầy nước miếng. Nhìn nó ăn ngon ơi là ngon.
Cuối cùng An An ngồi đó xem mười phút, đến khi chủ nhà ngó đầu ra nhìn thì An An mới đi. Cảm giác này giống như nhìn gấu trúc ăn tre ở tương lai vậy, đương nhiên heo không đáng yêu bằng gấu trúc, nhưng nhìn nó ăn cuốn lắm.
Có điều nuôi heo không dễ chút nào, không phải chỉ cho nó mỗi nắm cỏ heo là xong, nếu vậy tụi nó sẽ không lớn. Rải cỏ ra sân cho heo tự ăn chỉ được coi là bữa ăn phụ, bữa chính vẫn cần dùng bột ngô trộn với gì đó rồi nấu chín mới được. Nuôi heo không đơn giản chút nào.
Vì vậy sau khi suy xét kỹ lưỡng, Lê An An quyết định không tăng thêm gánh nặng công việc cho Viên Tiểu Tứ.
Lúc này, trong nhà vang lên tiếng của thím Trần: “An An ơi, Tuyết Mai đến tìm cháu này!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play