Lê An An đã từng ăn hạt hướng dương vị cay xé lưỡi thật. Nhưng cái hương vị đó, nói sao đây, …Ừm, cô thích cắn hạt hướng dương, cũng thích đồ ăn cay xé lưỡi, nhưng hai thứ kết hợp lại. Thật xin lỗi, cô không thể chấp nhận nổi. Cô thừa nhận khả năng tiếp thu cái mới của mình có hạn, thực sự không ăn nổi.
“Đến lúc đó chị làm cho em ăn thử, chị cũng không biết nữa, cứ thử xem sao. Nhưng mà làm ra rồi em phải ăn cho hết đấy nhé.”
“Được thôi.”
Nghỉ ngơi đủ rồi, ba người lại trồng rau mới vào mảnh đất vừa dọn dẹp xong. Đào một cái hố, thả cây non xuống, lấp đất lại, đất của mình, vườn của mình, trồng gì cũng lớn như cải trắng! Hì hì, bây giờ mấy tiểu phẩm mà nhà nhà đều biết còn chưa xuất hiện đâu.
Ôi chao, còn hơn bốn năm nữa mới có Xuân Vãn cơ. Trước kia ăn Tết không trân trọng, năm nào cũng cằn nhằn, giờ muốn xem cũng chẳng có mà xem.
Thu hoạch cộng gieo trồng, làm hai, ba tiếng đồng hồ là xong xuôi, vốn dĩ cũng không phải việc nặng nhọc gì. Tưới nước mới là mệt nhất. Ba người xách mấy bình hoa bằng sắt đựng đầy nước từ trong nhà ra vườn rau, đi đi lại lại vài lượt mới cuối cùng cũng tưới đẫm được những luống cần tưới. Sau đó cả người đều lấm lem, giày cũng bẩn hết, trên giày toàn bùn nhão.
Tuy nhiên giày giải phóng có một ưu điểm đó chính là dễ rửa, lấy bàn chải giày chà vài cái là sạch bong kin kít. Nông dân mỗi lần ra ruộng đều đi giày này, dễ rửa, lại còn thoải mái, đế giày vừa nặng vừa cứng, phía trước mũi giày có một miếng cao su hình bán nguyệt, vừa không bí mà còn rất chắc chắn, dùng lại bền, dễ vệ sinh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT