Lê An An vừa hái đậu đũa, vừa cuộn chúng lại, ha ha ha ha ha, đúng là giống thật đó. Tuy nhiên nhờ vậy mà đây là một trong số ít đài truyền hình An An vẫn nhớ logo.
Hồi nhỏ cô không có nhiều cơ hội xem TV, việc có thể nhớ được nó chứng tỏ chương trình của đài rất tốt, chỉ cần nhắc đến máy xúc là mọi người biết ngay.
Nói theo cách trìu mến thì tuy đúng là hơi quê mùa thật nhưng nhờ kiểu quảng cáo dân dã và phim truyền hình sến súa đó mà đài truyền hình tỉnh Lỗ đã đồng hành với tuổi thơ của thế hệ này đến thế hệ khác. Để mỗi lần họ ngẫm lại đều thấy ấm lòng.
Trương Hà Hoa thấy Lê An An cầm một bó đậu đũa rồi tự cười khúc khích một mình, không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao: “Em cười gì đó, được mùa nên vui à?”
“Ừm, ăn không hết, sao mà không vui, nghĩ đến hai ngày nữa là có thể ăn đậu đũa muối chua, em còn vui hơn nữa.”
Trương Hà Hoa vừa hái đậu đũa với Lê An An, vừa nói: “Đúng đó, mùa xuân năm nay thời tiết tốt, rau màu phát triển tươi tốt.”
“Chị nhớ ở quê chị có một năm nọ, hồi đó chị cũng chưa lớn lắm. Đầu tháng sáu đột nhiên có một trận mưa đá rất to, cục đá nào cục đá nấy to bằng quả trứng gà! Vừa thấy mưa đá chị đã nghĩ, thôi tiêu rồi, thể nào năm nay cũng mất mùa cho coi. Lúc đó bắp ngoài ruộng chỉ mới cao hơn đầu gối một chút, lá bị mưa đá đánh cho tưa ra từng sợi tả tơi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play