Lê An An dắt Nha Nha im lặng theo sau, cô đang thả lỏng đầu óc, cố gắng để bản thân trở lại thế giới này. Tin tốt là khi về đến khu nhà công vụ, cuối cùng cô đã tìm lại được cảm giác chân thực, không còn cảm thấy thế giới này chỉ là ảo ảnh nữa rồi.
Lê An An ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cô nghĩ, hình như bây giờ cô mới chậm chạp nhận ra mình đang ở thời đại nào, và cô là ai.
Sáng hôm sau, trong bữa ăn sáng, Nha Nha khua tay múa chân kể với thím Trần về chương trình hôm qua, nói rằng nó hay đến mức nào, cho đến gần giờ đi học mới quyến luyến tạm biệt bà ngoại.
Ừm, đến nhà trẻ cô bé sẽ tiếp tục kể với Tương Tương, không biết hôm qua Tương Tương ngồi ở đâu mà cô bé không thấy.
Cuối cùng cũng tống tiễn được con vịt ồn nhất nhà đi học, Lê An An thở dài thườn thượt. Thím Trần cười hỏi: “Hôm qua đi xem thế nào?”
Lê An An nằm ườn trên ghế sofa, ôm lấy Tiểu Thạch Đầu mềm mềm trong lòng ra sức xoa nắn: “Nói sao nhỉ, cảm giác như đã hoàn thành một lần lột xác về tư tưởng, cháu cảm thấy bản thân chân thật hơn, thế giới cũng chân thật hơn. Ừm, đất nước mình sẽ ngày càng tốt lên, cháu thấy mình thật may mắn khi được chứng kiến đất nước đi lên từng ngày.”
Viên Tiểu Tứ gãi đầu: “À thì, hôm qua hai chị em mình xem chung một chương trình mà, sao chị cảm nhận được nhiều vậy?” Lê An An khẽ nghiêng đầu lườm cậu ấy. Thôi, chấp nhặt với một thằng nhóc ngốc nghếch làm gì chứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT