Vương Lại Tử hành xử như vậy, chẳng qua cũng là do lão thái thái không quản không dạy, nuông chiều mà thôi.

Hiện tại cũng coi như tự chuốc lấy hậu quả cay đắng.

"Thôi đi, dã thú ăn thịt người, lẽ nào ngươi còn muốn giảng lý với dã thú hay sao? Ngươi nói có người hãm hại nhi tử của ngươi, lẽ nào còn có người có thể xúi giục dã thú ăn thịt người? Chắc ngươi già lú lẫn rồi." Trưởng thôn quát lớn.

Trên đôi lông mày đầy vẻ mệt mỏi.

Ông đã già, dần dần cũng bắt đầu cảm thấy bất lực.

Tạm thời cũng không tìm được trưởng thôn mới, ông cũng chỉ có thể cố gắng gượng gạo chống đỡ.

"Rõ ràng nhi tử ta tối hôm đó..." Bà ta nói nói rồi lại ngừng lại. Tối hôm đó nhi tử ra ngoài với vẻ mặt đầy ý cười.

Bà ta hiểu ánh mắt đó, mỗi lần sắc mặt như vậy,

Nhi tử nhất định phải chơi với tiểu tức phụ trong thôn.

Chỉ là chơi đùa thôi, bà ta không quan tâm.

Ai mà biết được, bây giờ tìm về, nhi tử toàn thân đầy máu, thịt nát xương tan.

Theo lời kể của lão đại phu trong thôn, ông đã tận mắt nhìn thấy dã thú gặm nhấm hết da thịt của nhi tử, nhi tử mới dần dần tuyệt vọng trút hơi thở cuối cùng. Có thể thấy trước khi chết, hắn đã chịu đựng đau đớn tột cùng, nghĩ đến mà lòng đau như cắt.

"Chắc chắn là có người hãm hại hắn, chắc chắn là có người hãm hại hắn." Hắn chỉ đi chơi nữ nhân, sao lại xuất hiện trong núi sâu?

Lão bà tử có nỗi khổ không thể nói ra, lão tự biết điều này, nhưng không dám nói ra ngoài.

Ngôn Tuệ Tuệ đứng ở góc, mặt không biểu cảm gì.

Phó Tiêu Tiêu vươn tay chọc vào má nàng: "Vậy là sợ rồi sao? Hồi muốn hắc ăn hắc thấy ngươi gan to lắm mà."

Cắt đi râu của ta, mà vẫn còn vẻ mặt tủi nhục.

Dày công vạch kế hoạch, kết quả là thua trên tay đứa nhỏ ba tuổi rưỡi này.

Thôi...

Tuy nhiên, khi nhớ lại tên kia bỏ chạy tháo mạng, còn bị tiểu chú lùn này chặn ở đầu thôn chửi là "xui xẻo", tức giận cũng nguôi đi.

"Giết người phải đâm cả tim, quả thật gan dạ quá." Tên đó rất hẹp hòi, ghét nhất bị người ta gọi là 'xui xẻo'.

Chỉ sợ sẽ không buông tha cho nha đầu này.

"Tôm rim tim heo à? Ngon không?" Tuệ Tuệ ngẩng đầu lên đột ngột.

Trên mặt vẫn còn đọng lại hai giọt nước mắt.

Phó Tiêu Tiêu nghe vậy, lập tức im bặt.

"Không ngờ lại là một kẻ thất học!" Phó Tiêu Tiêu vẻ mặt phẫn nộ, thế mà lại để một kẻ mù chữ ba tuổi rưỡi qua mặt chiếm mất.

"Ngươi mới là thất học! Ta thuộc rất nhiều thơ ca, biết rất nhiều chữ, ta còn hiểu cả nghĩa nữa!"Tuệ Tuệ vẻ mặt kiêu hãnh, ca ca còn bảo ta là một thiên tài!

Trong sách gốc, ca ca của nàng có tài năng của một trạng nguyên.

Ca ca đều phải khen ngợi nàng, nàng nhất định là thiên tài hiếm có.

Phó Tiêu Tiêu nhướng mày: "Đọc lại cho ta nghe thử nào?"

"Người ăn thịt ngựa không biết nó có thể đi ngàn dặm mà vẫn ăn được. Có nghĩa là, người ta cứ thế ăn thịt ngựa mà không biết nó là ngựa ngàn dặm."

"Hỏi đây là nơi nào, lại không biết có Hán. Có nghĩa là, không biết vậy mà có nam nhân ư???"

"Ta cũng biết "đứng núi này trông núi nọ" nữa, tức là chỉ cần nhìn thấy người khác phái xinh đẹp là muốn dọn đến nhà nàng ở."

"Ca ca khen ta giỏi quá!" Tiểu Tuệ Tuệ mặt đầy vẻ tự hào, ngẩng cao đầu ưỡn ngực!

Quả nhiên nàng là Ngôn linh có văn hóa!

Phú Tiêu Tiêu nhìn nàng với vẻ mặt không thể nói nên lời.

Ca ca của ngươi... lời nói nguyên bản của hắn là gì?

Phó Tiêu Tiêu mặt đen nhìn nàng.

Bọn lão viện trưởng Quốc Tử Giám đều sẽ bị nàng chọc tức đến chết.

Ngươi đúng là một nhân tài.

"Ca ca của ta là người học giỏi nhất trong toàn thôn, toàn trấn, toàn phủ thành. Hắn khen ta, vậy thì ta chắc chắn là một nhân tài." Tuệ Tuệ vô cùng tự hào, vỗ ngực,"Ta thật giỏi!"

Phó Tiêu Tiêu nhướng mày, hững hờ dựa vào tường."Ca ca của ngươi sao lại không đỗ đạt?"

Tiểu cô nương lập tức ảm đạm, nói: "Bà chỉ cho phép tam thúc đi thi khoa cử." Tam thúc thi nhiều lần không đỗ, sau này nguyên chủ đến ở nhà họ Ngôn, bị vận may của nguyên chủ ảnh hưởng mới đỗ được tú tài.

"Bà nội không chịu đóng học phí, nên một đồng sinh trong thôn đã miễn phí dạy ca ca của. Chỉ sau ba năm, ca ca của ta đã học xong tất cả kiến thức."

"Sau đó, đồng sinh giới thiệu sư huynh của mình cho ca ca. Ca ca học được vài năm, chưa kịp tham gia khoa cử thì gặp năm đói kém." Tiểu cô nương dạo này nói năng ngày càng trôi chảy, chỉ có điều giọng điệu vẫn còn nũng nịu, y hệt như một người lớn thu nhỏ vậy.

Phó Tiêu Tiêu hiểu ra, vừa rồi hắn đã nghe nói về chuyện nhà họ Ngôn.

"Ca ca của ngươi là một nhân tài, ngươi thì không." Ngươi là kiểu người có thể khiến thiên tài phát điên.

Hắn có lẽ đã hiểu được sự đau khổ của Ngôn Xuyên. Phó Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười.

"Đi thôi, tiểu chú lùn! Chưa cao bằng cẳng chân mà đã thích nghe chuyện người ta. Phó Tiêu Tiêu xách cổ tiểu chú lùn về nhà họ Ngôn.

Lâm thị đã dọn dẹp nhà cửa xong. Dỗ dành A Nguyệt vừa tỉnh dậy để nàng dần bình tĩnh lại.

A Nguyệt vẫn còn hoảng sợ như chim sợ cung, nhưng Lâm thị dịu dàng, miễn cưỡng có thể khiến nàng hạ bớt cảnh giác.

A Nguyệt bị giam trong hầm tối tăm mù mịt, khuôn mặt loang lổ muội than đen kịt. Mái tóc dài rối bời, chỉ lấp lóp nhìn thấy đôi mắt to linh động và làn da trắng nõn lộ ra.

"Chúng ta tắm không? A Nguyệt, ta đã giặt quần áo cho ngươi thơm lừng, hãy mặc vào chiếc váy đẹp."

Lâm thị chọn một bộ đồ màu sắc rực rỡ, sửa đổi đường viền eo một chút, cũng có thể nhìn ra dáng vẻ của một người nữ tử.

"Tắm à?" A Nguyệt hoảng sợ lắc đầu.

"Đừng đụng vào ta, đừng!" A Nguyệt lắc đầu lia lịa, mắt đầy vẻ sợ hãi.

Phó Tiêu Tiêu nhíu mày nhẹ: "Khi ta bị bắt lên núi, ta nghe nói những tên cướp mỗi ba ngày sẽ dội nước lên người nàng. Để đề phòng nàng trốn thoát, chúng còn bôi một loại thuốc mỡ có mùi hôi thối khủng khiếp lên người nàng. Gọi bằng cái tên đẹp đẽ là tắm cho nàng. Thực chất là để xem thảm trạng khi quần áo của nàng ướt sũng."

Tuy nàng còn chưa đến tuổi cập kê, nhưng khoảng cách đến tuổi cập kê cũng không còn xa.

Đường cong cơ thể lộ rõ, da trắng như tuyết, cho dù không dám động vào người nàng, nhưng tay chắc chắn đã chiếm không ít tiện nghi.

Lâm thị nghe xong, sắc mặt tái nhợt, trong mắt càng thêm thương xót A Nguyệt.

"Đều là những kẻ vô nhân đạo, may mắn thay đã chết hết. Nếu không, A Nguyệt phải chịu bao nhiêu khổ sở? Đều là những nữ nhi được nuông chiều trong nhà, cha mẹ biết được sẽ đau lòng biết bao nhiêu." Lâm thị cũng có hài tử, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy xót xa và ớn lạnh.

Hơn nữa, nàng thấy A Nguyệt mặc dù thần trí không tỉnh táo, nhưng cử chỉ lại có một số quy tắc nhất định.

Nghĩ rằng hẳn là từ khi sinh ra đã được giáo dục rất nghiêm khắc.

"Đừng sợ, chúng ta hãy tắm rửa sạch sẽ, gột rửa những thứ bẩn thỉu, và bắt đầu một cuộc sống mới."

Lâm thị nhẹ nhàng vỗ về, giọng nói ấm áp và đầy lòng thương xót.

"Ta... Ta muốn hắn tắm." A Nguyệt giơ tay lên, chỉ về phía Ngôn Xuyên vừa mới bước vào cửa.

Mười lăm tuổi thiếu niên trong nháy mắt đỏ bừng mặt.

Thiếu niên vốn dĩ đĩnh đạc nay hai tay vung vẩy: "Ta, ta, ta không làm được, A Nguyệt, ngươi hãy đi tìm mẹ ta." Nỗi sợ hãi khiến vành tai của thiếu niên đỏ bừng.

Lâm thị khẽ cười một tiếng, chưa bao giờ nàng thấy hài tử ngốc nghếch của mình luống cuống đến vậy.

Dỗ dành hồi lâu, mới dỗ được A Nguyệt đi tắm.

"Vì sao... không cho hắn tắm?" A Nguyệt nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn Lâm thị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play