Đại Việt triều.

Tháng bảy, năm Vĩnh Đức thứ mười hai.

Năm thứ ba hạn hán.

Mặt trời chói chang treo cao, tháng Bảy nóng bức, nung nứt cả mảnh đất, những rãnh nứt sâu đã hiện ra trên cánh đồng, suối nước đã cạn kiệt từ lâu.

Ngay cả trên cây cũng không thấy chút dấu vết màu xanh nào. Tiếng ve sầu vang vọng khắp nơi vào những năm trước giờ đây đã biến mất hoàn toàn.

"Nương, nương, đừng bán! Bán nàng thì nàng sẽ không còn đường sống!" Tiếng khóc thảm thiết vang lên, chói tai và tuyệt vọng.

“Nuôi nàng ba năm, ta còn không bán được sao? Chỉ là một thứ đồ tốn tiền tốn gạo!”

Giọng nói bén nhọn, chua chát xen lẫn sự tham lam.

"Ngươi nói bậy! Rõ ràng là đã đưa tiền rồi. Lúc đó ngươi nhận rất nhiều tiền, ngươi đã hứa sẽ nuôi muội muội! Muội muội đã đến nhà ta, chính là muội muội ruột của ta!" Nam hài chất phác mang theo đầy phẫn nộ, phẫn nộ lao về phía bà lão.

"Phỉ! Lại không phải con ruột, ai là muội muội của ngươi!" Bà lão khạc nhổ một cái, đá vào ngực nam hài.

Bà lão khoanh tay trước ngực, hai lông mày dựng ngược, môi mỏng, gò má cao, khuôn mặt nhiều nếp nhăn.

Đôi mắt đầy vẻ mỉa mai.

"Tiền? Tiền gì? Chút tiền đó có ích gì? Giờ mua được một đấu gạo sao!" Bà lão nhìn chằm chằm, như đang nhìn một miếng thịt sống.

Phụ nhân ngồi trên mặt đất run rẩy, tiền năm xưa đủ để cả nhà no đủ. Huống chi, nuôi một em bé.

Số tiền đó đã được dùng để xây nhà cho nhà họ Ngôn, cưới vợ cho lão tam, Tuệ Tuệ không tiêu một xu nào!

Toàn thân Lâm thị run rẩy, tiền bạc bị mẹ chồng lấy đi, chồng nàng đi săn lại bị gãy chân, giờ đây đại phòng koi như đã phế.

Mặt Lâm thị trắng bệch bò lê về phía trước, nước mắt từng giọt rơi xuống: “Nương, ta van xin ngươi, Tuệ Tuệ mới ba tuổi thôi... nàng sẽ hiếu thảo với nương.”

“Đừng bán muội muội ta, đừng bán muội muội ta, nhà bà ta có sáu nữ nhi, bà ta không có ý tốt... Không thể bán được!”

Nam hài khoảng mười hai mười ba tuổi bị đá ngã xuống đất, mặt vàng hoe, gầy gò xác xơ, nhưng dù vậy vẫn khóc lóc lao lên giằng co.

Nam hài chỉ vào mấy người nữ nhi nhà họ Lý, chỉ còn da bọc xương. Bọn người nhà ấy không coi nữ nhi ra gì, lúc này vẫn muốn mua hài tử, nhìn thấy bà lão nhà họ Lý lén lút nuốt nước bọt, như thèm thuồng đến tột cùng.

Chỉ nghĩ thôi, hắn đã rùng mình, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng. Ba năm hạn hán, trong nhà không còn thức ăn…

Không được, không được!

“Bà ơi, đừng bán muội muội của ta. Bà bán ta, bà bán ta đi, thịt ta nhiều...”

Tam ca vừa khóc vừa lao lên, hài tử chỉ bảy tám tuổi gầy đến mức một cơn gió có thể thổi ngã.

Tiếng khóc vang trời từ nhà họ Lý, không ít người trong thôn mở cửa.

Có người nhăn mặt, đầy vẻ ghét bỏ, có người nảy sinh chút ghê tởm.

Cũng có người ánh mắt mang theo sự đánh giá, nhìn chằm chằm vào hài tử trong tay lão Trần thị, thầm nuốt nước bọt.

Nuôi nấng thật tốt, da thịt dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra trắng ngần bóng loáng.

Mềm mại và đáng yêu.

Trông không giống người nhà họ Ngôn chút nào.

Chỉ tiếc, là một đứa ngốc.

Lão Trần thị thấy mọi người mở cửa, trong lòng mang theo vài phần oán khí, thầm cắn răng.

“Đừng tin lời hài tử nói bậy, đứa ngốc này ở nhà ta ba năm rồi, nuôi tới béo ú thế này, sao lại nỡ lòng hại nó, đây là đến nhà Lý thị hưởng phước ấy chứ.”

Mọi người khinh miệt hất cằm, sáu nữ nhi nhà họ Lý lúc này rụt rè trốn sau cánh cửa, trên người còn hằn những vết thương.

Tới hưởng phúc ư?

Ở nhà bà ta nữ nhi chính là súc vật.

Lão Trần thị lén nhìn bé con trong tay, rồi bóp thật chặt vào cổ nàng.

Còn thiếu một chút, là tắt thở.

Nhà họ Lý, không có ý định mua người sống!

Lúc này, không ai nhận ra, bé con yếu ớt trong tay bà ta, khẽ chớp chớp đôi mi dài cong và dày.

Đầu ngón tay mũm mĩm run rẩy nhẹ.

"Ngươi sẽ gặp báo ứng! Tuệ Tuệ là người, là con người sống sờ sờ! Ngươi bán nàng cho mụ Lý, sẽ gặp báo ứng!" Lâm thị mặt đầy máu, bị nhị đệ muội dẫm đạp dưới chân, gào thét thảm thiết.

Nhị đệ muội tiểu Trần thị là cháu gái của mẹ chồng. Bé con do bà mẹ chồng bế đang nhắm mắt, bỗng dưng mở to mắt.

Chỉ thấy môi nàng khẽ động.

Lão Lý thị đang nhận lấy nàng xách theo vào nhà, bỗng nhiên rùng mình.

Một luồng khí lạnh từ gan bàn chân vọt thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân nổi gai ốc, như bị thứ gì đó theo dõi.

Giữa bầu trời bao la bỗng vang lên một tiếng động, mọi người chưa kịp phản ứng.

"Ầm ầm..." Một tia sét xé ngang bầu trời quang đãng.

Tia sét lóe sáng, tiếng sấm gầm rú, như thể muốn xé toạc cả trời đất thành hai nửa.

Mọi người kinh hoàng nhìn lên bầu trời xanh thẳm, bỗng một tia sét khổng lồ xé ngang, như muốn trút cơn thịnh nộ của trời xuống, như muốn trừng phạt mọi bất công trên đời!

Tia sét kinh hoàng ấy, đánh thẳng vào nhà họ Lý!

“Răng rắc...”

Tiếng ầm ầm vang lên, xen lẫn tiếng la hét hoảng loạn của mọi người.

Trên nóc nhà họ Lý bỗng bốc lên cuồn cuộn khói đen, ngọn lửa khổng lồ ập đến trong chớp mắt.

Bé con khẽ liếc mắt một cái, rồi mới mềm mại chìm vào giấc ngủ.

Bị sét đánh rồi, quên đi!

“Có người không, nhà họ Lý bị sét đánh rồi!”

Tiếng la hét của mọi người vang vọng khắp thôn.

Các thôn dân vừa lăn, vừa bò chạy ra khỏi nhà. Có người quỳ gối xuống đất, có người chạy đến nhà họ Lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play