"Ngôn ... Ngôn Tuệ Tuệ?" Trưởng thôn lẩm bẩm một câu. Như thể vẫn chưa hoàn hồn.
Cứu mạng cả thôn, vậy mà lại là người đến tìm Tuệ Tuệ?
"Có phải ngươi đến tặng trứng đỏ không vậy?" - Giọng nói mềm mại của tiểu hài tử vang lên.
Tiểu cô nương từ sau lưng ca ca thò ra cái đầu lù xù, ngẩng đầu nhìn người nam nhân ở trên lưng ngựa.
Nam nhân sững sờ, như thể không ngờ tới Ngôn Tuệ Tuệ lại nhỏ như vậy.
"Đúng vậy, đa tạ lời chúc tốt đẹp của cô nương. Phu nhân của ta sai ta mang đến cho cô nương một số thứ."
Nam nhân toát ra khí thế uy nghiêm, nhìn qua là biết đã từng chinh chiến trên chiến trường.
"Ta là Chu Phó tướng, ngươi có thể gọi ta là Chu Thúc." Chu Phó tướng vung tay, ba chiếc xe ngựa chất đầy hàng hóa liền đi vào cổng.
Chu Phó tướng từ trong đó lấy ra một cái giỏ: "Đây là hai giỏ trứng đỏ."
Thật đúng là hai nam hài, một lớn một nhỏ.
Ngôn Lãng nhìn thấy trên xe ngựa có khắc chữ Tạ nhỏ, nghĩ rằng có lẽ nhà chồng của vị phu nhân kia họ Tạ.
"Đi giúp cô nương dỡ hàng hóa trên xe ngựa xuống." Nghe tiếng ra lệnh, binh lính liền tiến lên. Có lẽ vì sợ nhà họ Ngôn bị người ta ghen ghét, họ đã trực tiếp dỡ cửa lớn nhà họ Ngôn xuống, và xe ngựa được dắt vào trong sân.
Ai cũng không biết trong xe ngựa có gì.
"Chính là ngọn lửa này quá lớn... Cũng không biết có thể dập tắt được hay không." Chu Phó tướng thầm than thở, một ngọn lửa lớn như vậy, giờ đây còn nước nào để dập lửa?
Phía sau, những người thôn dân đang khóc lóc mà cứu hỏa. Trong đêm tối này, càng thêm bi thảm.
Nhưng dù sao cũng may mắn, đã thoát khỏi kiếp nạn lớn nhất.
Tuệ Tuệ nhìn lên trời: "Sẽ sớm mưa thôi."
Đi kèm theo với tiếng nói của nàng, là một tiếng ầm vang rung chuyển trời đất ngay sau đó.
Phó tướng Chu không nghe rõ, chỉ sai người dọn đồ vào trong nhà.
Vật còn chưa được chuyển hết vào nhà, bỗng thấy dưới ánh trăng mênh mông, mây đen kéo đến.
Gió thổi mây bay, trong chốc lát bầu trời đã phủ đầy mây đen.
Tiếng sấm rền vang dội không ngớt.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, liền thấy những giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống từ bầu trời.
Nước ồ ạt trút xuống, làm cho mọi người ướt lạnh thấu tim.
Không ai nhận ra, Ngôn Lãng sắc mặt hoảng sợ, mím chặt môi mỏng.
Lời nói của người muội muội đã trở thành sự thật!
Một trận mưa lớn ập đến bất ngờ, khiến cho người dân trong thôn như phát điên.
"Mưa rơi rồi, mưa rơi rồi! Được cứu rồi, nhà cửa được cứu rồi, ruộng nương được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi!"
"Trời thực sự mưa rồi sao? Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ!"
"Lửa trong nhà cũng đã tắt, chúng ta được cứu rồi."
Tiếng khóc nức nở vang lên, dân làng không màng đến trời mưa to, họ ùa ra ngoài trời mưa, quỳ xuống đất và khóc thảm thiết.
Thần sắc của Ngôn Lãng trắng bệch, khi nhìn thấy em gái lắc lư, hắn mới bàng hoàng nhận ra sắc mặt của muội muội tái nhợt đến mức đáng sợ.
Như thể trong chốc lát, tất cả sức mạnh đã bị rút cạn."Tuệ Tuệ..." Ngôn Lãng vội vàng ôm muội muội vào lòng.
Chỉ nghe thấy Tuệ Tuệ nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Tiếp nước..."
"Tưới ruộng... nước bị chảy mất..."
Chu Phó tướng kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu một cái, hài tử nhỏ như vậy cũng biết lo xa rồi sao?
Trong lòng của Ngôn Lãng chấn động, cả cơ thể anh ta đều run rẩy nhẹ nhàng.
"Trưởng thôn, trận mưa này đến bất ngờ, hay là chúng ta nhanh chóng đi hứng nước đi? Ruộng đồng cũng nên đắp đập lại, không để nước mưa trôi mất." Ngôn Lãng vội vã hô to.
Trận mưa này, không ai biết sẽ kéo dài bao lâu.
Lão thôn trưởng bỗng chốc tỉnh khỏi cơn hân hoan: "Hài tử tốt, giỏi lắm."
"Nhanh lên, đi đắp chỗ hở trên ruộng lúa! Mang tất cả những gì trong nhà có thể chứa nước để ra đó!"
"Cơn mưa này không biết sẽ kéo dài bao lâu, hãy nhanh chóng trữ nước."
Nghe tiếng ra lệnh của trưởng thôn, tất cả thôn dân đều hối hả bắt tay vào làm việc.
Ngay cả những người già và hà tử trong hầm cũng chui ra, đội mưa sũng nước để đi hứng nước.
Tuệ Tuệ nằm trong lòng ca ca, khóe miệng nở nụ cười. Trong sách, thôn Vương Gia đêm nay lửa trời bừng bừng, tất cả mọi người chôn vùi trong biển lửa.
Nàng đã viết lại số phận của thôn Vương Gia!
Lúc này bên tai không ngừng truyền đến tiếng đa tạ quỳ lạy của thôn dân, nguồn sức mạnh không ngừng tuôn về phía Tuệ Tuệ.
Đây là sức mạnh của tín đồ.
Cũng là cội nguồn của Ngôn linh.
Sức mạnh của nàng, do dân chúng ban tặng, cũng được sử dụng cho dân chúng.
Đời này thế kia, đời sau thế này, sinh sôi không ngừng.
Vật dụng Chu Phó tướng đưa đến chất đầy nhà họ Ngôn. Lâm thị pha hai chén trà thanh tao, Phó tướng Chu cũng không chê.
Vừa uống một ngụm, mới phát hiện ra có chút hương thơm thanh tao, uống xong tinh thần sáng khoái, mắt sáng rỡ.
Tuệ Tuệ mỉm cười thầm, những thứ ở cửa nhà nàng đều đã thay đổi.
"Cô nương Tuệ Tuệ, phu nhân nhà ta đã bình an sinh hạ hai nhi tử. Do có việc gia đình, ngày mai phu nhân phải trở về kinh đô. Phu nhân đặc biệt dặn dò thuộc hạ đến đây đa tạ cô nương, rất đa tạ những lời nói tốt đẹp của cô nương. Miệng lưỡi của cô nương quả là lợi hại hơn cả phúc nữ nổi tiếng ở kinh đô." Chu Phó tướng cười nói.
"Phúc nữ? Phúc nữ gì vậy?" Tuệ Tuệ sắc mặt tốt hơn một chút, nhẹ giọng hỏi.
Chu Phó tướng cười nói: "Là người có đại khí vận đấy!"
"Ngay cả khi chưa chào đời, nàng đã được tiên đoán là mang theo vận mệnh phi thường, là người cứu thế. Sau khi sinh ra, Nàng được cả kinh thành yêu mến, hoàng thất cũng vô cùng kính trọng. Nói về tuổi tác, năm nay nàng cũng chưa đầy bốn tuổi, xấp xỉ bằng tuổi cô nương Tuệ Tuệ."
"Ngày sinh nhật tròn một tuổi của nàng, Hoàng đế đi du hành bị thích khách ám sát, hôn mê bất tỉnh. Nàng được bế đến bên giường Hoàng đế, chỉ kêu lên một tiếng "Vạn tuế", Hoàng đế ngày hôm sau liền tỉnh dậy."
"Khi nàng hai tuổi, giặc ngoài xâm lược triều đình. Nàng nói rằng tuyết rơi báo hiệu năm mới bội thu, kết quả là đám giặc man xâm lược bị chết cóng hơn phân nửa."
"Hoàng thượng vô cùng sủng ái nàng, đích thân phong nàng làm Quận chúa. Nghe nói, nửa năm trước nàng còn đến kinh đô Lâm An một lần." Lâm An, chính là phủ thành nơi đây.
"Khi ta rời kinh đô, còn nghe nói nàng sắp sửa cầu mưa cho cả thiên hạ. Ta nghĩ chắc là hôm nay là ngày đó?"
Chu Phó tướng nhíu mày, chẳng lẽ trận mưa này là do phúc nữ cầu xin mà có?
Lâm thị nghe vậy líu lưỡi: "Đây chính là vị cứu tinh của thiên hạ sao? Chẳng trách Bệ hạ lại yêu thích như vậy."
Chu Phó tướng gật đầu, nhưng điều hắn không nói là, phu nhân nhà mình mang thai lần này không hề suôn sẻ. Khi rời kinh thành, Phúc nữ chỉ liếc nhìn thoáng qua liền nói rằng phu nhân có tướng chết.
Kể từ đó, mọi người đều lạnh nhạt với phu nhân, tướng quân sinh tử không rõ, thai nghén của phu nhân vốn đã gian nan. Bị kích thích như vậy, suýt không thể trụ đến lúc sinh nở.
Mới vừa rời xa kinh đô, đến thôn quê lánh nạn.
May mắn thay, gặp được cô nương Tuệ Tuệ.
Câu nói đó của cô nương đã tiếp thêm cho nàng ấy niềm tin để tiếp tục, và quả thật, lời nói ấy đã ứng nghiệm."
"Sao Tạ phu nhân không chịu nghỉ ngơi nhiều hơn? Nữ nhân sau khi sinh cần phải ở cữ cẩn thận!"Lâm thị lo lắng hỏi han, tuy chưa từng gặp vị phu nhân này, nhưng nàng biết phu quân của nàng ấy theo thái tử đi chinh chiến, giờ sống chết bấp bênh nên vô cùng lo lắng.
Nàng ấy còn từng mất đi đứa trưởng nữ, đều là nữ nhân, Lâm thị đương nhiên lo lắng."
"Đa ta ngài lo lắng, phu nhân ắt sẽ giữ gìn sức khỏe. Phu nhân còn phải che chở cho hai vị tiểu công tử bình an trưởng thành." Chu phó tướng không nói rõ nguyên nhân, thái tử và tướng quân mất tích, triều đình xôn xao, hắn không muốn mang đến phiền toái cho thôn nhỏ bé này.
Chu phó tướng rút ra một tấm lệnh bài, nói: "Đây là lệnh bài của nhà họ Tạ. Nếu tiểu thư gặp khó khăn, có thể bất cứ lúc nào tìm đến để được giúp đỡ."
"Phu nhân còn nói, chờ đến khi tình hình ổn định, hai vị tiểu công tử sẽ nhận cô nương làm cô cô." Chu phó tướng nhìn cục bông mềm mại kia không khỏi bật cười. Tiểu cô cô mới ba tuổi rưỡi.
Tiểu Tuệ Tuệ liền ngồi thẳng người dậy: "Ta đã là cô rồi sao?"
Chu phó tướng mỉm cười gật đầu, đây cũng là cách mà phu nhân nghĩ ra để che chở cho hài tử.
Tuệ Tuệ vuốt cằm, trầm ngâm suy nghĩ một lát.
Theo nguyên tác, trong lúc tranh giành ngôi vua, vị tướng quân ủng hộ thái tử. Thế nhưng khi ra trận chiến đấu, lại không biết tung tích.
Phu nhân vị tướng không sinh nở suôn sẻ, vì lo âu quá độ mà qua đời ngay trên giường đẻ, cả mẹ lẫn con đều chết, tổng cộng ba mạng người.
Hai hài tử này, cũng nhờ ơn nàng mà được sống sót.