Ngôn Hán Sinh khom người xuống, cẩn thận quan sát: "Đây là do dã thú cắn đứt, đều là một ngụm chết tươi."
"Tại sao con thú dữ lại thả con mồi trước cửa nhà chúng ta?" Ngôn Xuyên nhíu mày, khuôn mặt thanh tú của thiếu niên toát lên vẻ thanh tao.
"Lần trước khi Tuệ Tuệ tỉnh dậy, ta cõng nàng đi tìm cha mẹ. Nàng nói muốn ăn hạt gạo, bảo mạ mau lớn... Sang ngày hôm sau, mạ đã xanh mơn mởn." Ngôn Lãng lên tiếng, tỉ mỉ nói lại.
Lén nhìn muội muội của mình đang ngồi xổm trước chuồng gà với vẻ mặt chán ghét.
"Chỉ đẻ hai quả trứng thôi à? Vậy thì còn gì gọi là có bản lĩnh nữa? Nhà ta, một hai ba bốn năm..." - Nàng vừa nói vừa đếm từng ngón tay.
Đưa ra bảy ngón tay: "Nhà ta có sáu người, ta muốn sáu quả trứng!"
"Mai không đẻ, ta ăn thịt, uống canh! Ta muốn thật nhiều trứng!" Tiểu nha đầu bĩu môi, vẻ mặt như đang giận dỗi, có vẻ như đã cãi nhau với gà rừng.
Con gà rừng có lẽ rất tức giận, nó bay thẳng lên núi.
Hai con gà đẻ sáu quả trứng, cho dù ngươi là hiện thân của Ngôn linh ta cũng không thể đẻ được!
Ngôn Lãng tiếp tục: "Khi lên núi, muội muội lẩm bẩm muốn ăn thịt gà..."
"Gà rừng liền bay ra rồi."
"Muốn ăn củ cải, nàng không biết đào đâu ra một củ nhân sâm to."
Lâm thị áp chế lồng ngực, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.
Ngôn Hán Sinh hít một hơi thật sâu, rồi lại hít thêm một hơi,"Tuệ Tuệ mới tỉnh lại hai ngày, mà nhà mình sắp sửa xây nhà mới rồi, vừa có lương thực, vừa có dã thú mang mồi đến tận cửa."
"Hôm qua, Tuệ Tuệ nói hai mẫu ruộng kia sắp héo úa, không biết có đúng hay không. Nàng còn bảo ba mẫu ruộng nhà mình nhất định sẽ trổ bông..." - Ngôn Lãng nhỏ giọng nói.
Ngôn Xuyên mím chặt môi, nhìn thấy muội muội ngốc nghếch của mình phía sau, đáy mắt lóe lên một tia sáng bí ẩn.
"Việc này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Hiện tại chúng ta không có khả năng bảo vệ Tuệ Tuệ..." Nếu tiết lộ ra ngoài, có thể tưởng tượng được Tuệ Tuệ sẽ phải chịu cảnh ngộ thê thảm như thế nào.
Nàng sẽ là món đồ của tất cả những kẻ quyền quý tranh giành.
"Đi xem ruộng trước đã." Ngôn Hán Sinh lau mặt.
"Ăn sáng đợi về nhà rồi ăn." Bây giờ làm sao mà còn ăn được.
Hắn còn chưa ra khỏi cửa, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
"Này Ngôn lão đại, Ngôn lão đại ơi, lúa nhà ngươi trổ bông rồi! Ngôn lão đại ra đây nhanh! Mảnh ruộng mà nhà cũ hôm qua lấy lại từ nhà ngươi đã hoàn toàn vàng úa, chỉ sau một đêm thôi! Cái thứ chết tiệt này, hôm qua còn khoe có cách chống hạn gì đó, mà còn lừa nhà ta hai mươi quả trứng nữa!"
"Đồ khốn kiếp này, ta phải đi đòi lại!"
"Hắn còn lừa nhà ta hai mươi cân gạo lứt nữa."
"Thứ lòng dạ đen tối này, nhà còn có cái đồ thi cử ra tú tài nữa cơ mà, ta khinh!"
"Ngôn lão đại này, mảnh ruộng nhà ngươi được chia lại đã trở nên xanh tốt, lúa đã trổ bông rồi. Nhà ngươi có bí quyết gì trồng trọt vậy?" Mọi người ùa đến, Ngôn Hán Sinh cố gắng kìm nén bản thân mới không nhìn về phía Tuệ Tuệ.
Lâm thị vội vàng đi rót trà, thật may mắn là vừa nãy đã kéo con mồi vào trong, nếu không sẽ là một rắc rối lớn.
Khéo thay, hàng năm nàng đều lên núi hái một ít lá trà phơi khô, nên giờ đây cũng có thể tiếp khách.
Đầu ngón tay run run, mọi người đều nói rằng lúa nhà nàng đã trổ bông.
"Nghe nói nhà ngươi định xây nhà mới à? Ồ, ta nhớ là nhà cũ không chia tiền cho các ngươi, hay là các ngươi giấu tiền riêng?" Một phụ nhân chua ngoa liếc nhìn Lâm thị, vẻ mặt đầy khinh thường.
Lâm thị là người ngoài tộc, nghe nói còn cãi nhau với nhà mẹ đẻ.
Những năm qua, mọi người đều nhìn thấy nàng làm trâu làm ngựa ở nhà họ Ngôn, vài ngày trước mới ra đi tay trắng, hôm nay vậy mà lại muốn xây nhà?
"Với Trần lão thái thái mà có thể giấu được tiền riêng nào chứ! Tiền của người ta kiếm được bằng cách nào thì liên quan gì đến ngươi? Nữ tắc nhân gia* hãy tránh xa đi. Chuyện gì quan trọng hơn ruộng đất chứ?"
Phụ nhân đó bị trực tiếp đẩy ra.
Bất đắc dĩ, nàng ta đành đảo mắt nhìn tứ phía, còn cố gắng tiến vào trong nhà để ngó xem, chỉ thấy một hài tử bụ bẫm như cục bột đang đứng ở cửa.
"Nồi nồi của ta không mặc quần, thím có muốn xem không?"
Tiểu nãi oa nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.
"Thím Chu ơi, đừng có làm phiền hài tử nhà người ta nữa, thím lớn tuổi rồi mà còn đi chiếm lời nam oa nhà người ta sao?" Mọi người xung quanh bật cười ồ ạt, mụ thím Chu kia tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng.
"Nhà ngươi còn nuôi gà rừng, quả nhiên Ngôn Hán Sinh có tài săn bắn. Ôi, vậy mà đã có gà xông khói rồi..." Phụ nhân lẩm bẩm, ban đầu nàng ta là người đầu tiên nhìn trúng Ngôn Hán Sinh, ai ngờ Ngôn Hán Sinh lại từ bên ngoài mang về một người nữ tử vai không vác nổi tay không xách được.
Có thể là trốn chạy từ nhà mẹ đẻ.
Những năm qua, nàng ta luôn coi thường Lâm thị, sau lưng cũng không ít lần nói xấu nàng trước mặt lão Trần thị.
Vài ngày trước Lâm thị bị đuổi ra khỏi nhà, nàng ta cố ý đến xem trò cười.
Bây giờ nhìn thấy thịt gà, thịt lợn treo đầy dưới mái hiên, nghĩ đến việc lương thực cũng không thiếu, giờ đây mắt đều đỏ ngầu vì ghen tị.
(*) Đàn bà con gái.