Ông lão kinh ngạc nhìn sang Khương Chỉ Oánh, chỉ thấy cô mở to đôi mắt tròn xoe, chăm chú nhìn bức tranh kia.
Bộ dáng vừa kỳ quái vừa đáng yêu.
Chẳng phải cô nhóc này vừa mới khóc rất to sao? Sao bây giờ ngay cả một giọt nước mắt cũng không còn?
Ông lão càng nhìn càng nghi ngờ—chẳng lẽ cô nhóc béo này chỉ giả vờ thôi ư? Quá đáng thật! Còn nhỏ tuổi mà đã biết bày trò “sấm vang chớp giật mà chẳng có mưa”, giả vờ khóc để lừa người!
Khương Chỉ Oánh nhận thấy ánh mắt của ông ấy, lập tức rụt người vào lòng Khương Thế Huân, tỏ vẻ sợ hãi.
Đúng lúc này, có mấy công an bước từ trên lầu xuống. Thấy Khương Thế Huân ở đây, họ liền đi thẳng về phía anh. Ai ngờ, ông lão vừa trông thấy công an liền lập tức quay người bỏ đi, dáng vẻ chẳng khác nào kẻ khả nghi.
Khương Thế Huân thấy lạ, nhưng dù sao ông lão cũng đã giúp đỡ, anh không tiện giữ lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play