Khi mấy người Vạn Túng vừa đến sân đập lúa liền nhìn thấy Vạn Tranh cùng Vạn Chiêu cả người đều là bùn hôi, quần áo vốn rách nát cũng đã bị xé rách hết mấy lỗ, quan trọng nhất là trên mặt hai đứa nhỏ đều có một hai vết ứ máu, nhìn qua đáng thương cực kỳ.
Sắc mặt Vạn Túng âm trầm, vết máu trên người anh cơ bản đều chưa được rửa đi, hơn nữa còn dính thêm mồ hôi cùng tro bụi, trên tay còn cầm theo một con dao chẻ củi dính máu, khí thế cả người làm cho người ta sợ hãi vô cùng, giống như là đang đi đến chém chết người đã khi dễ em trai mình.
Thẩm Văn Ngạn sợ đến mức cất bước chạy đi, kết quả lại bị người của đại đội trưởng đè lại.
Chạy là chạy không được,Thẩm Văn Ngạn sợ hãi vô cùng.
Thẩm Văn Ngạn nhìn thấy Lâm Đường Đường đau lòng chạy chậm đến bên người hai đứa nhỏ ngồi xổm xuống, nhẹ giọng an ủi hai người họ thậm chí còn tùy ý để hai người nhào vào người cô khóc, anh ta vội vàng vọt đến trước mặt Lâm Đường Đường giải thích.
“ Lâm Đường Đường, tôi không có cố ý! Là hai đứa nó vô duyên vô cớ dùng đồ chọi tôi trước, tôi là nhất thời không khống chế được mới đánh hai đứa nó vài cái.”
Anh ta vừa nói vừa vén tay áo mình lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT