Nước mắt Lâm Chiêu Vân như trân châu đứt dây, cứ như vậy mà rơi xuống.
Đầu ngón tay trắng nõn không ngừng chà lau khoé mắt, ngũ quan cũng nhíu chặt lại.
Rất ít người có thể khóc đẹp như vậy, người xem không rời mắt được, cũng không ai có thể nổi giận với khuôn mặt này.
Anthony ôm cũng không được, dắt tay cũng không được.
Bả vai gầy yếu run run, ngay cả đầu gối cũng run rẩy, khóc cực kỳ tủi thân.
"Vì sao lại không chạy về phía tôi?" Anthony vẫn không nhịn được mà hỏi, hắn cắn răng, nhưng lại không thể nổi giận, khuôn mặt vì nghẹn lại nên trở nên đáng sợ muốn chết.
Lâm Chiêu Vân không để ý tới hắn, cậu đi rất nhanh, nhưng Anthony chân dài nên vẫn đi sát theo bên cạnh cậu, như một con chó được huấn luyện vậy.
Dọc theo đường đi đều có người bệnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang khóc thút thít của Lâm Chiêu Vân, nhưng khi nhìn thấy Anthony đang đi phía sau lại chỉ có thể thu mắt lại.
Không biết có phải là do ảo giác hay không.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play